HOÀNG QUYỀN - Trang 435

Phượng Thi Vi cười khổ trong lòng, cảm thấy mình mới chỉ hơi sơ

suất một chút thôi đã bị đặt lên lửa nướng. Mà ánh mắt của công chúa xoáy
đến từ sau lưng Thiên Thịnh đế, lại tựa như vô số mảnh băng vèo vèo
phóng tới.

Dạo gần đây Thiên Thịnh đế tinh thần sa sút, mới được một lát đã lệnh

cho mọi người lui xuống. Phượng Thi Vi đứng ngoài sân chờ mọi người đi
trước, Ninh Dịch lại gần, chợt liếc nhìn nàng rồi hỏi: “Sao Ngụy đại nhân
mất hồn mất vía làm vậy? Chớ để mặt trời chiếu cho mê man đầu óc.”

“Đa tạ Vương gia quan tâm.” Lúc này Phượng Thi Vi thấy y tức giận

không biết để đâu cho hết, bèn tươi cười rạng rỡ, “Hôm nay tận mắt chứng
kiến thần thái phong phạm của Vương gia khi bày mưu tính kế, thần đang
nghiền ngẫm cho kĩ.”

Ninh Dịch ngắm nghía nàng một lượt kỹ càng, tuy đeo tấm mặt nạ da

người có thể che giấu mặt thật, nhưng ánh mắt cô gái này lại phong phú
đến độ gần như có thể đọc ra một quyển sách - mấy phần cáu kỉnh mấy
phần bất mãn, mấy phần vui mừng mấy phần hậm hực.

Y không nhịn nổi mà bật cười, khóe môi cong lên thành một nếp nhăn

nhàn nhạt, như hoa quỳnh nở trên đất tuyết, tĩnh lặng và đẹp đẽ chói mắt.
Phượng Tri Vi hiếm khi thấy y cười lên như thế, chỉ cảm thấy phong thái
hoàn toàn khác với ngày thường, rực rỡ đến không thể nhận ra, không khỏi
ngẩn nhơ một chốc.

Tỉnh lại sau cơ ngơ ngẩn, bóng lưng Ninh Dịch đã khuất bên ngoài

hành lang gấp khúc. Phượng Tri Vi chậm rãi quay đầu, siết chặt ngón tay,
viên sáp trong lòng bàn tay nàng cộm đến phát đau.

Đây là vật công chúa Thiều Ninh nhét vào tay nàng khi đi vòng qua

thư án ban nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.