HOÀNG QUYỀN - Trang 443

Chữ “thiếp” kia được nhấn nhá, mấy bà hầu trong sân ai nấy đều nhịn

cười đến đỏ bừng mặt mũi. Một bà cười nói: “Nghe đồn nam nhi thảo
nguyên rất cường tráng, Phượng tiểu thư thật là có phúc.”

Lại thêm một đại nha hoàn cười bảo: “Chỉ e anh chàng này có mùi hôi

của dê thôi. Nghe nói nam nhi thảo nguyên một năm không rửa chân, tương
lai khi tiểu thư hầu hạ phu quân, coi chừng ngạt thở luôn đó.”

Mọi người cười ồ lên.

An đại nương lại dứ dứ bộ váy về phía trước cứ như đang thi uy, phục

sức trên khay gỗ là loại màu hồng phấn mà di nương chỉ có thể đeo khi vào
cửa, phối với váy mầu xanh biếc, trông hết sức tầm thường. Vòng cổ bằng
vàng nặng nề thô kệch như xích chó, đặt trên nền áo, ba màu hồng lục vàng
trong mà chướng mắt.

Hách Liên Tranh đúng là kẻ nóng vội, chưa chi đã chạy đến đây?

Phượng Tri Vi khẽ nhíu chân mày, ánh mắt bình thản liếc qua mớ

xiêm y, nói: “Đây chẳng phải là váy áo dưới đáy hòm của đại nương sao?
Thật tội nghiệp, đăng trong rương chừng ấy năm vẫn không có cơ hội mặc
vào, hôm nay còn phiền thím đưa đến cho tôi, hẳn là từ rày về sau thím
không cần đến nữa phải không?”

An đại nương nghẹt thở, cánh tay cứng đờ giữa không trung.

Phu nhân không hề bảo bà ta mang y phục đến, là bản thân bà ta muốn

hạ nhục Phượng Tri Vi để báo thù xưa oán cũ. Xiêm ý trang sức này, quả
đúng là bà ta đặt ở trong rương để chuẩn bị đến khi thành thân với Lưu
quản sự của Thu phủ thì đem ra mặc. Lưu quản sự chết vợ rồi lại tục huyền,
từ đầu đến cuối không màng đến bà ta, chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối
trong đời. Ai dè Phượng Tri Vi lại sắc sảo nhường này, mới buông một câu
đã chọc trúng nối đau của bà ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.