HOÀNG QUYỀN - Trang 444

“Ngươi …” Bà ta giận đến nỗi cả người phát run, đứng tại chỗ run rẩy

hồi lâu. Còn chưa chịu xuống đài, bỗng nghe sau lưng có người khẽ hỏi:
“Làm sao thế …”

Mọi người ngoái đầu lại, thấy Phượng phu nhân đứng tựa cửa, vẻ mặt

nghi ngờ. Vừa rồi bà nghe có tiếng người huyên náo, bèn vội vã tìm đến
viện của Phượng Tri Vi xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.

An đại nương sáng mắt lên, lập tức lạch bạch bước tới, cắn răng cười

nói, “Phu nhân, già này suýt nữa quên chúc mừng người, cô nương nhà
người đã bay lên cành cao rồi, chẳng mấy chốc mà thành thiếp của Thế tử!”

“Thế tử? Thiếp?” Phượng phu nhân nghi hoặc tròn mắt, một bà thím

khác lập tức hờ hững tiếp lời, “Dạ đúng thế ạ, thiếp! Cô nương nhà người
chạy lung tung bên ngoài, chẳng biết đã dùng chiêu mê hoặc gì mà được
Hô Trác Thế tử nhìn trúng, nghe đâu hôm nay trên kim điện đã xin bệ hạ
thưởng cho làm thiếp, còn nói cái gì mà suýt nữa đã được ban hôn, hừ, đùa
hả, một người thiếp, được ban hôn? Làm gì có chuyện đó?”

Phượng phu nhân giật mình, trong nháy mắt mặt mũi đã tái nhợt, há

hốc miệng định nói gì mà lời lẽ cứ nghẹn lại trong cổ họng. Phượng Tri Vi
đứng bên cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào Phượng phu nhân, trong lòng chợt
chua chợt đắng – nàng sắp bị ban cho người ta làm thiếp, mà mẹ vẫn không
nói một lời sao?

Hai mẹ con nhìn nhau qua căn viện tràn đầy địch ý, một người trong

lòng còn chưa tiêu hóa xong tin này, đầu óc rối như tơ vò, nghĩ xem phải xử
lý ra sao. Người còn lại ôm đầy bụng thê lương và thất vọng nhàn nhạt,
khao khát đợi chờ người mình quan tâm nhất có thể đáp trả bằng một chút
ấm áp.

Hai người rơi vào trầm tư, nhưng bởi thế mà mấy bà hầu lại tưởng họ

hèn nhát không dám mở lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.