HOÀNG QUYỀN - Trang 483

Hách Liên Thế tử cực kỳ chán nản.

Đáng chán hơn nữa là, bắt đầu từ ngày hôm sau, Ti nghiệp đại nhân

bèn công bố một bản viện quy cho học sinh dài đến hơn một vạn chữ, cả
thảy một trăm tám mới tám điều, phân tích tỉ mỉ, vô cùng chặt chẽ, đập
thẳng vào mắt là mấy điều quy định đại loại như “Không được leo tường,
không được ngắm cảnh trên đầu tường, không được để lại bất cứ bộ phận
thân thể riêng tư nào trên vật dụng công cộng của thư viện, vi phạm một
điều phạt nghìn lượng bạc.”

Bởi vậy, Hách Liên Thế tử tiêu tốn mất một nghìn lượng bạc chỉ vì

mấy sợi lông của gã bị đóng đinh vĩnh viễn trên đầu tường.

Nhưng bản thân Hách Liên Thế tử vừa bị thị chúng vừa bị lột tiền lại

chẳng có cảm giác gì, nam nhi chốn thảo nguyên, chuyện có lớn bằng trời
cũng chỉ là ngọn gió thổi qua rặng núi Hô Trác, chớp mắt là rửa sạch trơn.

Tường không leo được, gã bèn thành thật đi gõ cửa nhà Ti nghiệp đại

nhân, mang theo bên người viện quy một trăm tám mơi tám điều kia, lại
còn nghiêm túc rà soát để xác nhận gõ cửa không nằm trong phạm vi xử
phạt của viện quy.

Phượng Tri Vi bình tĩnh mở cửa, làm như chuyện đêm đó chưa từng

xảy ra, nghe xong mục đích đến của Hách Liên Tranh thì nhíu mày.

“Thế tử.” Nàng mỉm cười nói, “Ngụy Ti nghiệp phải tham gia lễ mừng

thọ của Thường Qúy phi.”

Ẩn ý ở trong đó, là Phượng Tri Vi hiển nhiên không thể tham gia.

“Ngụy Ti nghiệp đã phải bù đầu soạn sách, lại bận việc chỉnh đốn thư

viện, nên mệt mỏi ngã bệnh.” Hách Liên Thế tử lách qua bên cạnh Phượng
Tri Vi để vào nhà, nàng quay lại thì thấy gã đã thoải mái ngồi trên sập mỹ
nhân, tháo ủng, gác đôi chân to cồ cộ lên bàn đọc sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.