HOÀNG QUYỀN - Trang 487

Mà vạt áo hé mở của gã, mơ hồ để lộ lồng ngực màu mật ong nhạt, da

thịt trơn bóng. Phong thái uể oải co người trên sập mỹ nhân nhỏ hẹp, giống
như một con mèo bự giấu đi những vuốt sắc.

Nét quyến rũ tràn đầy hương vị nam nhi, mê ly mà cuồng dã.

Phượng Tri Vi hơi mất tự nhiên, nhìn sang chỗ khác, nàng nghe Hách

Liên Tranh nói bằng giọng tha thiết khẩn cầu, “Đi theo ta nhé…Danh sách
đã báo lên thì không thể sửa đổi, hẳn là cô cũng không muốn tiểu thư
Phượng gia lại bị người trong cung chú ý đấy chứ?”

Ngươi thông minh ghê há! Phượng Tri Vi hậm hực trợn mắt với gã,

thấy giọng điệu người này tuy khẩn cầu nhưng nét mặt lại không giấu nổi
sự đắc ý, trong lòng càng buồn bực hơn.

Nàng trợn mắt lên, sóng mắt lay động, khóe miệng bất giác khẽ cong,

thay đi vẻ thanh nhã thường ngày, lại thêm vào mấy phần kiều mỵ. Hách
Liên Tranh thấy vậy, trong lòng rung động không kiềm chế nổi, bèn vui vẻ
chạy qua, kéo tay nàng bảo: “Tiểu di, trên thảo nguyên của chúng ta có tục
ăn cơm trước kẻng, cô xem hay là chúng ta thửu một lần…”

“Bịch!”

‘Tõm!”

Tiếng trước là tiếng Hách Liên Tranh bị Cố thiếu gia tóm cổ quẳng đi.

Tiếng sau là tiếng ủng của gã văng ra, đập vào đầu gã rồi lại bay tít

qua sân, roi xuống hồ nước trong ngoại viện.

Ba ngày sau, cá trong hồ đều phơi bụng trắng hếu, thê thảm trôi trên

mặt nước, nghe đâu là bị chết ngạt…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.