HOÀNG QUYỀN - Trang 508

Trời mưa sầm sập, giữa đất trời chỉ còn tiếng mưa rơi rào rào, mặt đất

mọc đầy rêu xanh vô cùng trơn trượt, Phượng Tri Vi gian nan cõng Ninh
Dịch ra khỏi núi giả, vừa ló đầu ra đã lập tức bị mưa xối vào mặt, ướt đẫm
toàn thân.

Nàng lau một vệt mưa, thầm mắng bản thân, rõ thật là, chui vào địa

đạo tránh mưa cái gì chứ? Phí hoài công sức, số mình đã định sẵn phải tắm
mưa rồi.

Lại mắng cả Ninh Dịch, rõ thật là, đang yên đang lành nổi điên lên

làm gì? Cứ giữ cái vẻ thong dong lạnh lùng như mọi khi không tốt sao?
Xem ra còn phải học hỏi nàng nhiều!

Đi qua khoảnh sân này sẽ đến cung thất hậu viện, tuy đã bỏ hoang,

nhưng dù sao cũng sạch sẽ khô ráo, có lẽ còn tìm được thuốc men, có lợi
cho người bệnh. Trước đó Phượng Tri Vi nhìn Ninh Dịch ngất xỉu, suy nghĩ
hồi lâu, cuối cùng vẫn cõng y ra khỏi địa đạo.

Màn mưa như một bức tường, hồ nước mọc đầy rêu xanh toát lên sắc

lam lục nhạt, phản chiếu thân hình gầy yếu, chật vật cõng người, đi một
bước trượt một bước, tiến lên phía trước.

Một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà nàng đi mất một lúc khá lâu, mưa

to đến độ không tài nào mở mắt ra. Phượng Tri Vi gần như nhắm nghiền
hai mắt, lần mò theo những cây cột dưới mái hiên cong mà đi.

Nàng thở phào, đưa tay vặn mở cửa phòng bị khóa, vác Ninh Dịch vào

nhà chính. Căn phòng âm u, mọi vật dụng bên trong đều dùng vải xám che
lại. Phượng Tri Vi không đạt Ninh Dịch lên giường, vì toàn thân y ướt đẫm,
thả y lên giường khác nào ngủ trong vũng nước. Nàng đặt Ninh Dịch lên
ghế, ôm tất tần tật đệm chăn trên giường xuống, bọc kín Ninh Dịch từ đầu
đến chân, sau đó bắt mạch cho y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.