HOÀNG QUYỀN - Trang 51

một ngày cũng biến đổi ba lượt. Lúc mới gặp, y thanh nhã phiêu dật như ẩn
sĩ trong núi; khi đẩy người xuống sông, sắc mặt y lại ngạo mạn phóng túng
như đóa mạn đà la màu vàng nhạt kia; mà giờ này mỉm cười, lại đẹp như
đào mận, gần như là mị hoặc.

Người như thế, chỉ có thể dùng hai chữ "nguy hiểm" để miêu tả mà

thôi.

Nam tử dường như không biết suy nghĩ của nàng chợt cười nói: "Bờ

sông gió lớn, coi chừng cảm lạnh, chúng ta đổi chỗ khác đi."

Phượng Tri Vi chẳng ừ hử gì, lẳng lặng đi theo y. Đằng trước có khúc

quanh, bỗng xuất hiện một cây cầu đá hình vòm, thân cầu rất đồ sộ nhưng
mặt cầu lại loang lổ rêu mốc, xem ra đã bị bỏ hoang.

Hai người lên cầu, lan can trên cầu được tạc từ một khối đá tảng

nguyên vẹn, đây là một chỗ tránh gió cực tốt. Cả hai cùng ngồi xuống đất,
nam tử cầm bầu rượu của Phượng Tri Vi lên, nốc một ngụm rồi đưa lại cho
nàng.

Phượng Tri Vi hơi ngẩn ra, một là không quen uống chung một bầu

rượu với nam nhân, hai là không ngờ người này trông như công tử cao quý
mà lại chịu uống thứ rượu xoàng xĩnh kia; vả lại rõ ràng y không thích
người ta quấn lấy mình, thế mà lại chịu uống rượu với nàng.

Nàng ngẫm nghĩ, lấy cổ tay áo lau miệng bầu, rồi cẩn thận uống một

ngụm.

Cứ đinh ninh người này sẽ nổi giận, không ngờ y lại không đoái hoài

gì đến nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn đăm đăm về phía chân trời. Phượng Tri Vi
ngẩng đầu nhìn theo mới phát hiện cây cầu này rất cao rất rộng, đứng trên
cầu không những thấy bầu trời bao la, mặt trăng lành lạnh hết sức rõ ràng,
còn thấy quá nửa Đế Kinh, mà điểm tận cùng của những đường phố ngang
dọc đan xen là hoàng cung nguy nga cũng hiển hiện trong tầm mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.