HOÀNG QUYỀN - Trang 52

Phượng Tri Vi chậm rãi nuốt xuống ngụm rượu cay nồng kia, ánh mắt

sáng lên, đột ngột hỏi: "Hình như ngài rất quen thuộc với nơi đây."

"Nó vốn là cây cầu hạng nhất của Vọng Đô nước Đại Thành, tương

truyền do Hoàng đế khai quốc của hoàng triều Đại Thành xây cho Hoàng
hậu của mình." Nam tử khép hờ đôi mắt, giọng nói khoan thai, "Hoàng hậu
thích những thứ rộng lớn, do đó cây cầu này cao rộng khác thường, nhìn
xuống bốn phương, được xưng tụng là Đại Thành đệ nhất kiều, sáu trăm
năm trước, Hoàng đế và Hoàng hậu thường cải trang để dạo chơi trên cầu,
truyền lại thành giai thoại."

Phượng Tri Vi mỉm cười, khen: "Rất đẹp."

Nàng không nghĩ một nam nhân như thế sẽ lưu luyến cảm động vì

truyền thuyết của triều đại trước.

"Sau khi Đại Thành sụp đổ, Hoàng đế Thiên Thịnh đưa quân vào kinh

sư, đổi tên Vọng Đô thành Đế Kinh. Để trấn an thiên hạ, lần đầu bệ hạ tiếp
kiến cựu thần trong kinh ngay trên cây cầu này. Hôm ấy, cựu thần Đại
Thành ngả rạp như cỏ, đều quỳ lạy dưới chân Hoàng đế của ta."

Nam tử cất giọng bình tĩnh, lại phàng phất nét kiêu ngạo bề nghễ.

Phượng Tri Vi lau rượu dính bên khóe môi, chợt cảm thấy tâm tình phiền
muộn, không nén nổi một nụ cười lạnh nhạt, nói: "Thứ họ quỳ lạy chẳng
qua là binh đao nhuốm máu mà thôi."

Nam từ chợt quay đầu, trong khoảnh khắc ánh mắt y sắc bén như đao.

Phượng Tri Vi thản nhiên đối mặt, mỉm cười nhu hòa trước ánh mắt như
đao kia.

Hồi lâu, nam tử từ từ thu ánh mắt về, không ngờ y lại mỉm cười, nói:

"Phải, chẳng qua là thắng làm vua thua làm giặc đó thôi. Đám cựu thần đó
suy cho cùng cũng gặp may, đổi Hoàng đế mới vẫn được làm quan. Chuyện
đáng sợ nhất là ngay cả làm giặc cũng không được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.