HOÀNG QUYỀN - Trang 54

Nhưng chuyện này chung quy vẫn chẳng liên quan gì đến nàng. Đêm

nay nàng có thể uống rượu chuyện trò thâu đêm với nam tử xa lạ này, đã là
chuyện lạ trong đời - đó chẳng qua lá vì trải qua thời khắc cô đơn sinh ra sợ
hãi cô đơn, rồi lại vừa hay gặp gỡ một người cô đơn khác mà thôi.

Giống như y không hỏi vì sao nàng lại xuất hiện ở đây, nàng cũng

không hỏi tại sao ánh mắt y lại trống trải và lạnh lùng đến thế.

Khi chút rượu thừa cũng đã uống hết, sắc trời đã hơi hừng sáng. Dưới

tia nắng ban mai đầu tiên, Phượng Tri Vi dốc nốt giọt rượu cuối cùng trong
bầu, cười nói: "Giọt rượu cuối cùng xin kính cây cầu lẻ loi này. Sự đời biến
đôi vô thường, chỉ có cây cầu này là vĩnh viễn nằm ở đây."

Rồi nàng đứng lên, cổ tay vung lên áo choàng tuột xuống, tự bước

xuống cầu mà không hề ngoái lại.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua sắc tuyết, chiếu lên đầu vai

nàng. Thiếu nữ tuy gầy yếu, bóng lưng lại thẳng tắp.

Nam tử ngồi khoanh chân bất động, nhìn nàng dứt khoát xuống cầu đi

mất, đôi mắt y lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, hồi lầu mới nói: "Ninh
Trừng, ngươi nói xem nàng sẽ đi đâu?"

Hộ vệ dung mạo bình thường ló mặt ra dưới vòm cầu, nghiêm túc nhìn

theo bóng lưng Phượng Tri Vi rồi đáp: "Có hai khả năng, một là đập nồi
dìm thuyền, về phủ đấu tranh; hai là chịu oan cầu toàn, tuân theo ý Thu
phủ."

Hắn cười cười, chỉ vào mười dặm yên hoa sau lưng mình, nói: "Tóm

lại, nàng ta sẽ lập tức quay về, tuyệt đối không lưu luyến lâu ở chôn yên
hoa này. Nán lại thêm một khắc nghĩa là thanh danh vấy bẩn thêm một
phần, dù sao nàng ta cũng không thể đem cuộc đời mình ra đùa giỡn."

"Thật không?" Nam tử mỉm cười, kéo dài âm điệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.