HOÀNG QUYỀN - Trang 629

mọi thứ. Có điều cha tôi thường xuyên đi vắng, thi thoảng mới về nhà một
lần, mỗi khi trở về, đa phần là mệt mỏi buồn đau. Mà mẹ thấy cha, dù rằng
vui mừng, song sắc mặt luôn nhuốm màu bi thương.”

Ninh Dịch nhíu mày, thoáng nghi hoặc. Nếu đã bất chấp tất cả bỏ nhà

đi để kết hôn, lại có một trai một gái, thì đôi phu thê này đáng ra phải vô
cùng nồng thắm, sớm chiều quấn quýt bên nhau mới đúng, cớ sao lại thành
ra như thế?

“Cũng bởi thế mà từ khi bắt đầu hiểu biết, tôi đã dần dần không mong

đợi cha về nhà nữa. Có mặt cha, không khí căng thẳng, tâm trạng sa sút,
không còn cảnh hòa thuận ấm áp của ba mẹ con ngày thường. Trong mắt
tôi, một nam nhân như thế, khiến mẹ phải vò võ phòng không một mình
nuôi nấng các con, khiến các con có cha mà như không cha, về đến nhà lại
không thể làm người khác vui vẻ, thì chẳng thà không có còn hơn.”

“Trong kí ức tôi từ đó đến giờ, mẹ cũng luôn luôn nói với tôi, tuy hầu

hết nữ nhi trên đời đều là dây tầm gửi, nhưng một vài người lại không có
may mắn được dựa vào nam nhân. Nếu phải đợi một tương lai bị vận mệnh
vứt bỏ, chi bằng trước tiên hãy học cách dựa vào bản thân và yêu quý bản
thân.”

“Bởi thế mà mẹ dạy tôi rất nhiều thứ, nhưng không hề dạy đệ đệ. Mẹ

nói đệ đệ tư chất kém cỏi, mẹ nói tôi là trưởng tỷ, nếu đệ đệ không nên
người thì tương lai mẹ và đệ ấy đều phải nhờ tôi nuôi dưỡng. Đây là trách
nhiệm của tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ.”

“Nói xằng!” Ninh Dịch nhịn hết nổi phải vặn lại, “Ở đâu ra cái lý để

một nữ tử yếu đuối như nàng nuôi dưỡng cả nhà cơ chứ?”

“Phượng gia không có nữ tử yếu đuối.” Phượng Tri Vi bình tĩnh nhìn

y, “Nếu nữ nhi Phượng gia mà yếu đuối, thì đã sớm bị người ta giẫm xuống
bụi trần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.