HOÀNG QUYỀN - Trang 714

Cuối cùng nàng cũng nhìn rõ, ánh sáng màu lục kia không phải ánh

đèn gì cả, mà là đôi mắt của một vật nào đó!

Vật kia hình dáng mơ hồ, chỉ lớn bằng con thỏ nhỏ, ngồi xổm đối diện

với Ninh Dịch, thò móng vuốt ra chỉ vào Ninh Dịch từ phía xa. Chỉ là một
hình hài nhỏ bé, không hiểu vì sao lại chứa đụng khí khái như chúa tể muôn
loài.

Đôi mắt kia hết đóng lại mở, mỗi lần mở ra đều lóe lên tia sáng màu

lục, màu lục này không hề ma mị, trái lại còn trong sáng đẹp đẽ, tựa như
dòng nước biếc ngày xuân, khiến người ta lưu luyến.

Phượng Tri Vi cũng không ngăn nổi mình nhìn nó một cách mê man,

rồi trước mắt đột ngột tối sầm, nàng lại bị Thuần Vu Mãnh che kín đôi mắt.
Kế đó nàng cảm thấy nước mắt mình rơi lã chă, đôi mắt nhói đau một hồi.

Bàn tay của Thuần Vu Mãnh rất bận rộn, vừa muốn bịt miệng lại vừa

muốn che mắt nàng, đành phải trở tay viết mấy chữ nguệch ngoạc trong
lòng bàn tay nàng: Vương gia không cho phép lên tiếng, cũng không được
nhìn thứ kia.

Phượng Tri Vi nhìn Ninh Dịch ngồi phía đối diện, từ đầu đến cuối y

vẫn không hề nhúc nhích, ngồi trước mặt thứ kia như một tảng đá. Nàng
hơi kinh ngạc, thứ kia vừa nhìn đã thấy hết sức quỷ dị, không chừng đấy
chính là "đại vưong" mà đám người kia nói. Cớ sao Ninh Dịch rõ ràng đang
ngồi ngay trước mắt nó, nó cũng chỉ móng vuốt vào y, lại không hề động
thủ?

Nhìn lại lần nữa mới phát hiện ra, móng vuốt của thứ kia vẫn liên tục

di chuyến chậm chạp không hề có mục đích, cảm thấy nơi nào có tiếng
động, đầu vuốt lại búng ra một vật nhỏ xíu màu xám nhạt, mà không biết
đó là vật gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.