HOÀNG QUYỀN - Trang 715

Thì ra là nó bị mù, một đôi mắt diễm lệ đến thế mà không dùng dược,

thính giác lại cực kỳ nhạy bén. Chẳng trách Ninh Dịch vẫn không hề nhúc
nhích, chẳng trách y không cho mình phát ra một tiếng động nào.

Thuần Vu Mãnh viết vào lòng bàn tay nàng: "Đó là nhãn cổ Mân

Nam, tuyệt dối không được nhìn."

Phượng Tri Vi viết: Biết rồi. Chốn Mân Nam nhiều rừng sâu núi thẳm,

có một vài dị tộc sống sâu trong rừng núi, am hiểu bói toán vu cổ dị thú độc
trùng, nhưng nhân khẩu thưa thớt, rất hiếm khi rời núi. Thường gia trấn thủ
Mân Nam đâ lâu, có thể tìm ra nhân tài dạng này cũng không có gì lạ, song
không biết thứ nhãn cổ này là giống dị cổ gì.

Thuần Vu Mãnh lại viết: "Đây là một hầm băng dưới lòng đất, hôm

qua có một đoàn người vận chuyển băng cho Bố chính sứ Lũng Tây nghỉ
lại nơi này, băng được cất vào trong hầm, nên chúng ta trốn ở chỗ này mới
bình an vô sự."

Thì ra nước dưới sàn là băng bị tan chảy, chẳng trách có hơi lành lạnh.

Phượng Tri Vi gật đầu, trong lòng lại âm thầm lo lắng, cứ giằng co ở đây
như thế, biết phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngày nào cái thứ kia còn chưa
đi, thì ngày ấy mấy người phe mình còn bị nhốt trong này?

Bấy giờ nàng mới hiểu vì sao lúc ấy gã thủ lĩnh kia lại ra đi dứt khoát

như thế, không thèm tìm lại "đại vương", thì ra gã rất yên tâm với đại
vương nhà mình.

Nàng viết vào lòng bàn tay Thuần Vu Mãnh, "Ngươi đã nhìn nhãn cổ

kia chưa?"

Thuần Vu Mãnh đáp: "Điện hạ chắn trước mặt ta. Ta không thấy

được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.