HOÀNG QUYỀN - Trang 725

Ninh Dịch bên kia thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn, chúng ta đi thôi.”

Phượng Tri Vi đột ngột quay đầu.

“Ông lão kia vừa mở miệng là ta đã biết có vấn đề rồi.” Ninh Dịch lời

ít ý nhiều, “Những gia đình thợ săn ở Kị Dương phần lớn là di dân trông
chiến loạn Bắc Cương năm đó, giọng nói thiên về phương Bắc. Kẻ này nói
giọng địa phương thành ra để lộ tung tích, hơn nữa thái độ quá thành thục.”

Người này đến cả việc ấy cũng biết, kiến Phượng Tri Vi hơi kinh hãi,

vội vàng nâng Ninh Dịch dậy, lại đi lay Thuần Vu Mãnh, Thuần Vu Mãnh
hình như cũng biết có gì đó không ổn vùng vẩy một hồi mới mở được mắt
ra, buông một câu: “Đi…” rồi lại ngủ tiếp.

Phượng Tri Vì nhìn hắn, chợt hỏi: “Nếu ngay từ đầu ngài đã biết lá có

vấn đề, thì tại sao không ngăn hắn uống trà?”

“Thế nào cũng phải có người uống, bằng không sẽ khiến đối phương

nảy sinh nghi ngờ, lại càng thêm phiền toái.” Ninh Dịch vẫn giữ nguyên vẻ
mặt ấy, bình thản, không liếc nàng lấy một cái, “Nàng uống? Hay là ta
uống? Ta thấy chi bằng để Thuần Vu uống.”

Phượng Tri Vi nhìn hắn, người này cười khẽ như hoa, người này tâm

địa như băng.

“Hai người đi…” Thuần Vu Mãnh mồ hôi ướt đầu, vùng vẫy tỉnh lại,

chật vật chống đao bò xuống giường, đao đầu tiên chém ngay lên cánh tay
mình, máu tươi chảy đầm đìa khiến thần trí bừng tỉnh, hạ giọng nói, “Đi
đi… tôi chống đỡ cho…”

Ninh Dịch quay đầu, nhìn hắn rất kỹ càng, sau đó nói: “Được.”

Y ngồi ngay ngắn, bình tĩnh căn dặn Phượng Tri Vi, “Chạy đi từ vách

núi phía sau. Vách núi này không cao, chúng ta có thể leo xuống, đi cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.