HOÀNG QUYỀN - Trang 733

Phượng Tri Vi nhớ lại giọng nói của tên sát thủ lên tiếng lúc trước,

phỏng theo mà đáp: “Đang tìm, dưới này rộng lắm …”

Tiếng chửi bới của người trên vách đá được gió núi thổi tới, mơ hồ

không rõ. Phượng Tri Vi chẳng đoái hoài tới hắn, lòng nóng như lửa đốt,
mò mẫm khắp xung quanh. Nàng đụng vào một khối thi thể có lỗ thủng ở
mi tâm, ném đi lại lần mò một thân thể cách đó không xa, trong phút ngẩn
ngơ lại nhớ đến đám cháy, nàng không ngừng kéo ra những thi thể cháy
xém khét lẹt, tâm trạng không ngừng biến đổi giữa sợ hãi và vui mừng, kéo
một khối thấy không phải, kéo thêm khối nữa cũng không phải …

Cảm giác này thật sự rất tệ, nàng chỉ mong sao nó không đến lần thứ

ba trong đời.

Người dưới tay nàng vẫn nằm im không hề nhúc nhích, thân thể lạnh

ngắt, hình như còn đè lên một thân thể khác. Phượng Tri Vi nhớ lại tư thế
khi Ninh Dịch rơi xuống, trong lòng lạnh buốt, thầm nghĩ lẽ nào y bị đè nén
đến độ máu thịt lẫn lộn?

Vừa nghĩ đến cảnh này, chợt nhận ra mặt mình lành lạnh. Đưa tay lên

sờ, ngón tay thấm nước ươn ướt. Nàng ngơ ngẩn nhìn ngón tay mình, luồng
sáng nhàn nhạt chiếu xuống từ trên vách đá in trong vệt nước lấp lánh trên
ngón tay nàng, như một tấm gương nhỏ, phản chiếu muôn vàn tâm trạng
trong phút giây này.

Đã bao lâu nàng chưa rơi lệ?

Lần rơi lệ gần nhất là vào lúc nào?

Là bảy năm về trước, khi tiểu thư Thu gia đánh mất trâm vàng, đổ cho

nàng ăn cắp, bỏ đói mẹ con nàng năm ngày trời?

Là mười năm về trước, khi mẹ quỳ trước cửa Thu phủ ba ngày trời,

suýt nữa đã bệnh nặng mà qua đời?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.