HOÀNG QUYỀN - Trang 738

xoa bóp còn có thời gian có kiên trì muốn ấn bao lâu thì ấn bấy lâu muốn
ấn thế nào thì ấn thế ây.”

Ninh Dịch nghiêng đầu “nhìn” nàng, trong nháy mắt ánh mắt rệu rã

kia dường như bừng sáng, nét mặt có phần quái gở, hình như đang cố nín
cười, hỏi: “Nàng đang ghen?”

Phượng Tri Vi “a” lên một tiếng, xoa xoa mặt, nảy ra một suy nghĩ

long trời lở đất – ta đang ghen ta đang ghen ta đang ghen? Làm sao thế chứ
làm sao có thể chứ làm sao có thể chứ…

“Người xuất thân phú quý vĩnh viễn không hiểu nổi tâm lý thù hằn của

những kẻ vùng vẫy trong nghèo hèn nhìn lên quý tộc trời sinh.” Một lúc sau
nàng buồn rầu đáp, cảm thấy đạo lý này không thể chính xác hơn.

Ninh Dịch vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, hồi lâu mới cất giọng

chậm rãi, vui vẻ nói: “Vừa rồi ta chưa nói hết, là mấy … bà tím trong phủ
ta.”

Sau giây phút trầm lặng, Phượng Tri Vi đáp với vẻ mặt tươi cười như

hoa: “Ây da, điện hạ, trời sáng bảnh mắt rồi, chúng ta nên nghĩ cách rời
khỏi đây thôi.”

Sau đoạn đối thoại quái gở này, trông Ninh Dịch rất tươi tỉnh, khóe

môi lộ ra một nụ cười quỷ quyệt. Phượng Tri Vi nhìn bộ mặt này của y chợt
cảm thấy buồn phiền, vội vàng đánh trống lảng: “Đám người bên trên đã đi
chưa nhỉ?” Rồi trả ngoại bào cho y, để ý đến vết đứt trên thắt lưng bộ y
phục đó, có lẽ là do gắng gượng cởi ra.

“Nếu phát hiện chúng ta còn sống, làm sao chúng bỏ cuộc dễ thế.”

Ninh Dịch vừa mặc áo vừa thản nhiên nói, “Muốn đi khỏi núi Kị Dương
này là chuyện không dễ dàng đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.