HOÀNG QUYỀN - Trang 742

“Nếu không tìm thấy thì sao?” Phượng Tri Vi cảm thấy hôm nay mình

hơi khó hiểu, cứ nhằm lúc này mà hỏi những chuyện vô căn cứ.

“Nàng không thoát được đâu.” Ninh Dịch “nhìn” nàng, ngữ điệu bình

tĩnh, “Cương thổ trong thiên hạ, mưa gió đất nước chung quy đều thuộc về
ta. Dù xương cốt nàng có tan thành tro bụi, thì đó cũng là bụi của ta, xương
của ta.”

Phượng Tri Vi im lặng, hồi lâu mới xoa xoa cánh tay, miến cưỡng cười

nói: “Bệ hạ, đừng nói năng đáng sợ như thế chứ.

Ninh Dịch cũng cười, nhưng trong ánh mắt lại chẳng hề có ý cười.

Phượng Tri Vi nhìn y, nàng biết nếu mình có mỉm cười thì ánh mắt

cũng không chứa ý cười. Tiếng thét của Thuần Vu Mãnh bên trên vách đá
dựng vẫn quanh quẩn bên tai, mỗi tiếng đều cắt vào lòng người đau nhói.
Họ không nhắc đến chuyện này, ai cũng né tránh, nhưng không có nghĩa là
họ sẽ quên.

Hai người lần theo dòng chảy tiến về phía trước, nơi đây là một cái

khe dựng đứng, từ từ dẫn vào trong núi. Vào núi rồi Phượng Tri Vi mới bắt
đầu yên tâm, dù sao núi Kị Dương cũng rất rộng lớn, đối phương lại không
thể gióng trống khua chiêng đi tìm, hai người tản vào trong núi lớn, so ra
còn an toàn hơn trước kia một chút.

Đi được một đoạn, nghe tiếng bụng của cả hai đều réo lên ùng ục,

không khỏi nhìn nhau gượng cười. Phượng Tri Vi nhìn quanh bốn phía,
không dám tách khỏi Ninh Dịch để đi săn thú, bèn nói: “Hay mình thương
lượng với hàng xóm bên trên chia nhau chút đồ ăn.”

“Vị hàng xóm bên trên nào cơ?”

Phượng Tri Vi chỉ lên cây thông trên đỉnh đầu, một con sóc đang vui

vẻ nhảy nhót. Ninh Dịch tập trung nghe, nói: “Ta cảm thấy thịt của vị hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.