HOÀNG QUYỀN - Trang 743

xóm này có lẽ còn ngon hơn.”

“Vậy ngài đi thương lượng với nó, bảo nó cắt thịt hiến vương đi.”

Phượng Tri Vi nửa cười nửa không, “Hạ quan ngu dốt vụng về, không làm
nổi việc đó.”

“Nàng thật già mồm.” Ninh Dịch cười nhạo nàng, “Giết người như

thái rau, giết một con sóc lại không nỡ.”

“Con người ác độc hơn cả giống súc sinh.” Phượng Tri Vi thản nhiên

nói, “Loài vật rất ít khi vô duyên vô cớ khiêu khích ngài, phản bội ngài,
giẫm đạp ngài, thương tổn ngài, nhưng con người thì có.”

Ninh Dịch ngắm nàng từ góc chếch, đôi mắt đẹp long lanh như ngâm

trong thủy ngân, rồi y bật cười đẩy nàng, “Phượng công công còn chưa đi
hái quả thông à, chờ ngươi thuyết giáo xong thì bản vương chui vào hoàng
lăng là vừa.”

Phượng Tri Vi lườm y, tự leo lên cây. Ninh Dịch tựa vào gốc cây chờ

đợi, liên tục có những phiến lá thông nhỏ xíu rơi xuống, lướt qua mặt y hơi
ngưa ngứa. Y ngửa mặt lên, “nhìn quanh” bốn phía, tuy không nhìn thấy,
nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cảnh đẹp của núi rừng đương độ sang
thu. Sắc mày của núi rừng trùng điệp như sóng lượn, cứ một tầng xanh lại
xen với một tầng vàng, ánh nắng buổi chiều rắc sắc vàng óng ánh xuyên
qua ngọn cây, khiến tán cây sáng rực như vàng.

Mà nữ tử mảnh mai kia đang bận rộn trên đỉnh đầu y, y có thể cảm

nhận được thân cây khe khẽ rung động, càng lá lao xao. Nàng đang cất
giọng mềm mại dịu dàng thương lượng với một con sóc, thương lượng đào
rỗng cái hang của nó. Con sóc vừa may mắn lại vừa xui xẻo kia dần dần
thua cuộc và lùi bước trước cái lưỡi dẻo quẹo của nàng, lẩn trốn như chuột,
để lại kho tàng của mình cho đại vương chốn sơn lâm đục khoét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.