HOÀNG QUYỀN - Trang 820

dùng nó để tìm tôi, huynh chỉ cần để lại kí hiệu là đủ. Tôi biết đường, tôi sẽ
đi tìm huynh.”

Nàng nhớ lại ngày ấy mình tất tả đi cứu Ninh Dịch, cứ đinh ninh chỉ là

mấy chục dặm đường còn có hộ vệ ẩn thân ở đó, Cố Nam Y không thể
không tìm ra mình, nên mới không kịp thời để lại kí hiệu dọc đường, làm
cho Cố tiểu ngốc mất dấu nàng.

Nói để lại kí hiệu cho y tìm nàng chỉ là giả, nàng sợ một ngày kia tiểu

ngốc sẽ lạc đường, lại quên mất ám hiệu trước đó, hoặc tổ chức của y có
trục trặc gì, ám hiệu không thể dùng, đến lúc ấy nàng biết đi đâu để tìm y?

Dù y mạnh mẽ, nhưng vẫn yếu ớt, cứ nghĩ đến chuyện để một người

như y một mình hành tẩu giang hò, trước mắt nàng lại hiện lên hình ảnh
một đứa bé ba tuổi ngu ngơ vừa mất cha, lẻ loi đi mãi, con đường phía
trước phủ tuyết mênh mang.

“Được rồi.” Nàng mỉm cười, cuộn lá cây lại, đặt bên môi nhẹ nhàng

thổi lên, “Tôi sẽ thổi sáo lá, lần theo kí hiệu của huynh để đi tìm huynh.”

Cố Nam Y chăm chú nhìn nàng, cũng hái xuống một phiến lá, bắt

chước nàng cuốn lại, đặt bên môi thổi lên từng đoạn ngắt quãng.

Ánh trăng rót xuống từ không trung, làn điệu ngắt quãng thổi vỡ ánh

sao trên bầu trời. Trong khúc nhạc đã dần dần trở lên lưu loát, Phượng Tri
Vi ngậm một nụ cười chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mông lung nàng nghe y nói:

“Thổi sáo, tìm cây, tìm ra người.”

Gió rất nhẹ, hoa rất thơm, chim hót rất trong trẻo, hơi thở rất … nặng

nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.