HOÀNG QUYỀN - Trang 858

Lại ngẫm nghĩ sâu hơn, đáy lòng Phượng Tri Vi chợt rung động. Đám

học sinh do nàng dẫn đi Hoàng Hải, nàng phải hoàn toàn chịu trách nhiệm
với họ, chẳng liên quan gì đến Ninh Dịch. Trong lúc nguy hiểm cận kề, y
lại coi nhẹ bản thân, phái hộ vệ võ công cao cường nhất bên cạnh mình đi
cứu đám học sinh trước, là vì nàng ư?

Mà Ninh Trừng làm hộ vệ, phải đặt việc bảo vệ chủ nhân lên hàng

đầu. Sau khi bị Ninh Dịch đẩy đi, hắn chịu cứu đám học sinh trước, cũng vì
hắn hiểu tâm tư của của Ninh Dịch ư?

Ý nghĩ này lên trong đầu, nhưng ngoài mặt lại không hề biến sắc,

Nàng leo lên sườn dốc, đạn đã dần ngưng nổ, khói bụi tan đi hết, xác người
nằm la liệt trên mặt đất, một vài người dân bị thương đang khổ sở rên rỉ
trong vũng máu, thảm cảnh này tựa như địa ngục trốn nhân gian.

Phượng Tri Vi ngơ ngác đứng nhìn, khoé mắt ươn ướt, khẽ nói:

“Không biết đã thương vong bao nhiêu người…”

Ánh mắt nàng chợt ngưng đọng lại, thấy trong làn khói chưa tan đi hết

hình như có một vài bóng người đi lại như con thoi, hình đang tìm thứ gì.
Rồi nàng nghe Ninh Dịch sau lưng quát lên một tiếng: “Ai!”

Trong giây lát, nàng xoay người lại, không hề nghĩ ngợi đã đẩy mạnh

Ninh Dịch ra. Khi đẩy, nàng cũng đồng thời cảm nhận được Ninh Dịch
cũng đang đẩy nàng cực kỳ chuẩn xác, hai người ra tay tạo nên tác động
kép, cả hai đều mất khống chế với bản thân, ngã ngửa ra đằng sau. Thế rồi
một luồng kiếm quang “xoẹt” một tiêng bay qua khoảng trống giữa hai
ngươi!

Lờ mờ nghe thấy một tiếng kêu đau, Phượng Tri Vi chẳng nói chẳng

rằng, rút nhuyễn kiếm ra khỏi thắt lưng. Ninh Dịch nghe tiếng gió để phân
biệt phương hướng, tay cũng đã nhắm thẳng đến thắt lưng thích khách. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.