HOÀNG QUYỀN - Trang 90

Phượng Tri Vi nheo mắt: "Các hạ vào viện mà không mang tiền ư?"

"Lấy tiền đi phiêu kỹ thì có gì là giỏi giang?" Người kia kiêu ngạo

đứng thẳng lung, "Có thể khiến gái phong trần cam tâm tình nguyện chu
cấp, mới là bản sắc nam nhi."

Phượng Tri Vi ngắm nghía ông ta từ đâu đến chân, gật gù như ngộ ra

chân lý: "Phải, với dung mạo này của ngài, kể cũng khó nói là ai bị lợi
dụng."

"Ngươi..." Không đợi đối phương trợn mắt nổi khùng, Phượng Trí Vi

đã tuôn ra một tràng: "Tiền qua đêm có thể không đòi, nhưng phí cứu mạng
không thể không lấy. Phu nhân nhà ngài còn chưa đi xa đâu!"

Ngưòi kia bớ tay, cúi đầu mò mẫm một hồi rồi đưa cho nàng một ấn

giám nhỏ, nói: "Đây là đá Điền Hoàng, cũng đáng chút tiền.”

Là "đáng giá chút tiền", trên thị trường một viên đá Điền Hoàng nhỏ

bằng ngón tay, chất lượng khá tốt đã đáng giá nghìn vàng.

Phượng Tri Vi nhận viên đá với thái độ không được vừa lòng cho lắm,

nhíu mày: "... Đưa bạc nén thì thiết thực hơn..." Tiện tay bỏ vào túi.

Ông chú đẹp trai kia chăm chú quan sát cử chỉ của nàng, đột ngột hỏi:

"Ngươi là tiểu tư trong kỹ viện này à? Nhân tài như ngươi lại khuất thân
trong chốn trăng hoa thật là đáng tiếc, có muốn chuyển sang nơi khác
không?"

Phượng Tri Vi không có hứng, bèn xua tay, nói: "Cảm ơn, thôi khỏi."

"Vậy bao giờ ngươi đổi ý thì hãy đến đồi thông ngoài thành mười dặm

tìm ta, đưa con dấu này ra hỏi thăm Tiểu Tân là được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.