HOÀNG QUYỀN - Trang 92

Một bàn tay đột ngột hiện ra từ không trung, nhẹ nhàng giữ tay nó lại.

Phượng Hạo nóng mặt giãy giụa, nhưng không giãy ra nổi, bấy giờ

mới ngước mắt nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy tiểu tư mặt vàng đang lẳng
lặng nhìn mình.

Giật mình, Phượng Hạo nhận ra Phượng Tri Vi, "a" một tiếng roi gọi:

"Tỷ..."

"Mượn tiền ? Không có đâu!" Phượng Tri Vi vội vàng ngắt lời nó,

khom lưng trước Yên Hồng, "Yên Hồng cô nương, đây là một người đồng
hương của tôi..."

"Đúng là thằng hai lúa..." Yên Hồng lẩm bẩm rồi xua tay, Phượng Hạo

còn toan gân cổ lên cãi lý tiếp thì đã bị Phượng Tri Vi xách cổ ném ra
ngoài.

Phượng Hạo ra khỏi viện vẫn còn ấm ức bất bình, mắng to: "Tiện

nhân! Chỉ biết nhận bạc!"

Phượng Tri Vi chẳng hề muốn giáo huấn nó. Xưa nay nó vẫn được mẹ

một lòng thiên vị cưng chiều, mấy năm nay tình hình càng thêm nghiêm
trọng; mình chỉ nói nó vài câu qua loa hời hợt thì có tác dụng gì?

Nàng không muốn so đo với Phượng Hạo, mà Phượng Hạo lại không

chịu buông tha nàng. Đầy bụng oán khí không có chỗ phát tiết, nhìn ai cũng
thấy ngứa mắt, nó nghiêng đầu liếc xéo nàng: "Tỷ, sao tỷ lại ở cái nơi nhơ
nhuốc kia? Con gái nhà lương thiện, sao lại mặt dày mày dạn đến thế? Tỷ
không sợ mình bôi nhọ thanh danh Phượng gia chúng ta sao?"

Phượng Tri Vi ngoảnh đầu, nhìn Phượng Hạo với vẻ mặt khó tin.

Trước kia nàng chỉ cảm thấy mẹ thiên vị con trai chưa chắc đã là chuyện tốt
đối với Phượng Hạo, lại không ngờ rằng con người ta có thể được nuông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.