HOÀNG QUYỀN - Trang 93

chiều đến độ không biết tốt xấu như thế. Không những nhân phẩm, mà
ngay đến lương tri cũng mất sạch sành sanh.

Đôi mắt đen láy của nàng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn lạnh lẽo và tịch

mịch như xoáy nước dưới vực thẳm, nhìn Phượng Hạo khiến nó co rúm
người lại, rồi nó nghe vị tỷ tỷ xưa nay vẫn luôn dịu dàng của mình thốt ra
từng chữ như chặt vàng chém ngọc.

"Tỷ có mặt dày mày dạn đến đâu cũng không bao giờ lấy tiền riêng mà

mẹ vất vả tích cóp đi kỹ viện tầm hoan tác lạc. Tỷ có làm nhục gia môn,
cũng không sánh được với nam đinh duy nhất của Phượng gia, mười bốn
tuổi đã gạt tiền phiêu kỹ."

"Ai gạt tiền phiêu kỹ!" Phượng Hạo nhảy dựng lên như bị giẫm phải

đuôi, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên méo mó, giận không thể nén, "Tỷ vu
khống! Hãm hại! Vô sỉ! Vu oan!"

Phượng Tri Vi cười nhạt, "Chuyện đó thì đệ phải am hiểu hơn tỷ chứ?"

Phượng Hạo thoáng nghẹn lời, nhớ lại hoàn cảnh của Phượng Tri Vi

bây giờ, chung quy cũng hơi chột dạ. Ấp úng hồi lâu, đang định lên tiếng
thì bỗng có một đám đông cười cợt đi tới, người dẫn đầu chào hỏi Phượng
Hạo: "A Hạo, chơi có sướng không?"

"Công tử nhà giàu vung ra một lượng bạc, các cô nương nhất định sẽ

tranh nhau đến hầu hạ chăn gối phải không?" Một thiếu niên áo quần hoa
mỹ chớp chớp mắt, bày ra bộ mặt khôi hài.

"Phải phải, Hạo thiếu gia mà thích thì bao luôn cả người ta ấy chứ?

Một lượng bạc cũng đủ lắm rồi!"

Bọn chúng phá lên cười sằng sặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.