HOÀNG QUYỀN - Trang 920

Yên Hoài Doanh cứng họng líu lưỡi nhìn nụ cười của nàng, không

tưởng tượng nổi vào lúc này mà hắn vẫn còn cười được. Nàng ta đang thầm
nghĩ hàng vạn lần xem sau khi được điện hạ sủng hạnh, mình nên sỉ nhục
Ngụy Tri thế nào. Mà bây giờ hình như cũng sắp đến lúc có thể sỉ nhục kẻ
này – còn có gì hả hê hơn là bắt hắn phải hầu hạ mình. Nhưng khi Ngụy Tri
thật sự bưng chậu nước tiến vào, nàng ta không tài nào tìm ra một tia phẫn
hận mà nàng ta hằng mong chờ trong đôi mắt Ngụy Tri. Một ánh mắt trong
sáng thấu triệt như thế, bình thản mà khoan dung nhìn tới nàng ta, khiến
nàng ta bất giác bắt đầu chỉnh trang lại xiêm y đã bị xé rách, bỗng dưng
cảm thấy mình rơi xuống đất bụi.

Ninh Dịch trầm ngâm không nói, cẩn thận lắng nghe nhịp thở của

Phượng Tri Vi. Hình như nàng vẫn đứng đó, ngắm nhìn một cách hứng thú,
nhịp thở không hề dậy sóng, không buồn không vui, không phiền không
giận. Y đứng trong bóng tối lắng nghe, dùng một phong thái bình tĩnh,
trong vắng lặng, để mặc cho tâm tư mình từ từ rơi xuống làn nước sâu.

Bỗng lại có tiếng động vang lên, là tiếng ván gỗ đập xuống đất. Cái

chậu lớn rơi xuống dưới chân, nước lại văng ra tung tóe. Y không kịp tránh
né, chiếc giày bên kia cũng ngấm ướt, rồi lại nghe Phượng Tri Vi cười nói:
“Hạ quan không giỏi hầu hạ người khác, chân tay rất vụng về, vẫn nên để
di nương làm thì hơn.”

Hai chữ “di nương” hơi nặng nề, rít lên giữa kẽ răng.

Ninh Dịch đột nhiên chậm rãi mỉm cười.

Ta còn tưởng nàng thật sự lợi hại đến nỗi bất động như núi chứ.

Con tiểu hồ ly lòng dạ sâu xa này, rốt cuộc vẫn hơi mất kiềm chế.

Y cười có phần đắc ý, loáng thoáng ánh hào quang lấp lánh trong khóe

mắt y, tâm tư đã rơi xuống đáy vực sâu lại từ từ nổi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.