HOÀNG QUYỀN - Trang 924

“Điện… điện hạ, ngài nói… nói gì cơ…”

Ninh Dịch lại không có hứng thú nói thêm với nàng ta dù là một câu,

chỉ quay sang Phượng Tri Vi, hừ giọng mũi, “Hở?”

Phượng Tri Vi thở dài, uể oải đáp: “Hạ quan tạ ơn ngài ban thưởng.”

“Vậy là tốt.” Tâm tình Ninh Dịch có vẻ rất vui, y vẫy tay nói, “Nếu là

thiếp của ngươi, thì còn đứng trong phòng bản vương làm gì? Còn không đi
ra ngoài?”

“Thiếp không đi!” Đến lúc này, Yên Hoài Doanh đã bất chấp cả sợ

hãi. Chuyện đã rơi vào kết cục tệ hại nhất, dù nàng ta khiếp sợ Ninh Dịch
đến đâu, cũng không thể không vẫy vùng vì vận mệnh của bản thân.

“Cộp” một tiếng, nàng ta quỳ rạp xuống mặt đất đổ đầy nước, quỳ

trước chân Ninh Dịch, ôm lấy đầu gối y, nước mắt nhanh chóng chảy đầy
gương mặt, “Điện hạ… điện hạ, thiếp sẽ học… thiếp sẽ chăm chỉ học quy
củ, ngài đừng đuổi thiếp đi mà… thiếp là người của ngài, vừa rồi ngài…
vừa rồi ngài còn…”

Nàng ta khóc nức nở, chỉ một câu mà nói đứt quãng mập mờ, mong có

thể dùng ám chỉ mập mờ trong câu nói này, để khiến Ngụy Tri ghét bỏ thân
xác hoa tàn nhụy rữa của nàng ta, từ đó chủ động từ chối.

Những lời này còn chưa nói hết, Ninh Dịch lập tức nhíu đôi mày dài,

nửa cười nửa không quay mặt đi, hỏi: “Vừa rồi làm sao?”

Yên Hoài Doanh làm sao nói ra miệng nổi, chỉ ôm đầu gối y khóc hu

hu, nước mắt nước mũi sơ ý dính vào y bào của Ninh Dịch. Phượng Tri Vi
thấy không ổn, nhân lúc Ninh Dịch còn chưa phát hiện, nàng đưa tay xách
nàng ta ra, đặt sang bên cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.