HOÀNG QUYỀN - Trang 927

Phượng Tri Vi: “…”

Thấy Ninh Dịch thật sự kéo nàng về phía giường, Phượng Tri Vi nhẹ

nhàng đẩy y ra, “Đừng lộn xộn.”

Ninh Dịch ngồi xuống bên mép giường, kéo tay nàng, ngẩng đầu lên

nhìn nàng. Tuy y đã mù, ánh mắt thường xuyên như mịt mờ, nhưng ánh
mắt nhìn nàng chưa bao giờ sai phương hướng, trong trẻo mà chăm chú,
khiến người ta nhìn thấy cái bóng ngược của mình in trong đôi mắt y.

“Tri Vi, nàng xem.” Y bình tĩnh nói, “Một chuyện như thế, nàng

không nổi giận, ta không chột dạ, hai ta đều không dễ dàng rơi vào sai lầm
mà người đời thường mắc phải. Nhưng nàng không cảm thấy đó cũng là
một loại bi ai sao? Vĩnh viễn thận trọng, vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn
phán đoán trước rồi mới hành động, dẫu muốn nổi điên mà khóc lóc một
lần nổi loạn một lần hoàn toàn vứt bỏ một lần, cũng không thể làm được.”

Phượng Tri Vi im lặng một lúc, rồi cười bảo: “Ngài lại nói đùa rồi, nếu

thật sự náo loạn, thì ngài có vui không?”

“Không, ý ta không phải là thế.” Ninh Dịch thở dài, cầm bàn tay nàng

chậm rãi đặt lên mặt mình xoa xoa, “Tri Vi, bỗng dưng ta rất mong nàng
chỉ là một nữ tử đơn thuần, giống như hàng nghìn hàng vạn nữ nhân bình
thường khác, nếu bị sỉ nhục sẽ tức giận, bị phản bội sẽ căm phẫn, khi thất
vọng sẽ nổi loạn, khi bị thương sẽ khóc.”

Phượng Tri Vi dần dần bình tĩnh, ngón tay nàng chạm vào mặt Ninh

Dịch, da thịt bên dưới ngón tay ấm áp mà bằng phẳng, đáy lòng lại nhấp
nhô không đều, trắc trở như sông núi.

Căn phòng tối đen không một tia sáng, đôi ngươi nàng lại lấp loáng

một tia sáng kì lạ. Nàng lẳng lặng ngắm nhìn Ninh Dịch, trong khoảnh khắc
ấy sóng mắt trào dâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.