HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 290

nhỏ giành sữa với em đó." Ngu Miêu vẻ mặt thành thật nhắc nhở em trai,
kỳ thực là bé muốn cho em trai nhanh chóng lớn lên, vậy là có thể cùng bé
chơi đùa rồi.

Ngu Lân lườm mắt một cái, quay đầu sang một bên ngủ tiếp.

Ngu Miêu bĩu môi, em trai chơi thật không vui, nghe nói có cháu nhỏ

vậy mà không bị doạ khóc! Đành xoay người lạch bạch chạy xuống lầu, tìm
được Độc Cô Ám đang luyện công ở hậu viện: "Anh Tiểu Ám, chơi đu
quay với em đi."

Chơi đu quay phải có người ở phía sau đẩy, nhà này chỉ có mỗi Độc Cô

Ám là nắm giữ lực đạo tốt nhất. Độc Cô Ám vỗ tay thu công, cùng tiểu
công chúa đi về hướng tiền viện.

Vốn là muốn chơi chiếc đu quay dây dài kia, Ngu Miêu một đường chạy

tới, đột nhiên phát hiện "Mẹ" cũng đang ngồi trên xích đu. Bộ váy màu
xanh ngọc này Ngu Miêu từng thấy mẹ mình mặc, liếc mắt nhìn sang một
cái bèn tưởng là mẹ Ngu, liền lén lút chạy lại đó.

...

"Đây là thư tình nữ sinh lớp tớ nhờ tớ đưa cho cậu, cậu bây giờ thật đúng

là được hoang nghênh," Trình Hân Nhiên móc trong túi xách ra một xấp
thư tay màu hồng nhạt, nhấp một ngụm nước chanh: "Cậu có nhớ lúc chúng
ta còn bé hay không, mẹ cậu còn nói cho chúng ta đính hôn từ bé nữa đấy!"

Lời còn chưa dứt, cái xích đu ghế dựa đột nhiên bị người dùng lực đẩy

mạnh một cái, nước chanh trong tay nhất thời bị đổ ra, tạt ướt cả người
Trình Hân Nhiên.

Đính hôn từ bé? Tống Tiêu đã sớm ngủ nghe một câu như thế đột nhiên

mở mắt ra, lập tức trông thấy chiếc váy ướt đẫm của Trình Hân Nhiên, phác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.