HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 363

thích nó quá mức mềm mại, liền tuỳ ý chế ra thể chữ Nàm Tào này.

"Tinh tuý Nàm Tào nằm ở một chữ "Tranh", nhưng chữ này của anh bên

trong lại thiếu đi khí khái nam nhi, tranh đấu cùng trời của Tào tướng quân,
chỗ nên cong thì lại không cong, chỗ không nên cong thì lại viết cong."
Tống Tiêu chỉ vào những nét thẳng tắp, cứng nhắc bên trong bộ tự.

Người trẻ tuổi kia nhất thời đỏ mặt, khiếp sợ nhìn những chữ Tống Tiêu

vừa viết ra, ông ngoại Khúc bên này càng giật mình hơn. Cháu ngoại của
hắn học thư pháp khi nào vậy?

"Vị này là..." Hội trưởng Khương kinh ngạc nhìn Tống Tiêu từ trên

xuống dưới, khó tin một người trẻ tuổi như vậy có thể viết ra được những
chữ này.

"Đây là cháu ngoại của tôi," Ông ngoại nói đến câu này, kiêu ngạo mà

ưỡn ngực lên, sau đó không nhịn được xua tay, "Các người không có việc
gì nữa thì đi nhanh đi, không giữ các người lại ăn cơm đâu."

Hội trưởng Khương co rút khoé miệng, dẫn một đám đồ đệ lúc vào thì

ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc ra thì ủ rũ như chó nhà có tang.

Ông ngoại Khúc bấy giờ mới quay lại nhìn Tống Tiêu: "Tiêu Tiêu, chữ

này của con..."

Trong lòng Tống Tiêu hơi hồi hộp, bây giờ mới nhớ, thân thể này vốn

chưa từng học thư pháp, người hiện đại đa số không hiểu những thứ này,
một tiểu thiếu niên đột nhiên viết ra một chữ đẹp như vậy, biết giải thích
thế làm sao bây giờ? Tống Tiêu còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, đã
thấy ông ngoại Khúc phấn chấn cầm bức tự kia lên: "Chữ đẹp như vậy,
đương nhiên là do cháu ngoại ông viết rồi, ha ha ha, không được, chữ này
nhất định phải đưa lên trên hiệp hội, nếu mấy lão già trong hiệp hội thư
pháp mà nhìn thấy được nhất định sẽ phong con làm hội trưởng cho mà
xem, ha ha!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.