Ngu Miêu nhìn chằm chằm vành tai lớn đang vẫy vẫy của đệ đệ, không
nhịn được liền véo một cái: "Cậu lắc đầu cái gì vậy?" Đệ đệ rõ ràng nhỏ
như vậy, thế nào mà cử chỉ lại giống một lão già như vậy.
"Canh thịt viên nóng quá!!! Á......" Ngu Lân chỉ chỉ bát canh thịt viên
trước mặt.
Ngu mẫu quay đầu lại, liền thấy Ngu Miêu cùng Ngu Lân đồng thời lắc
đầu, vừa lắc đầu, vừa hà hơi, trong miệng còn có một hòn thịt viên, lập tức
giơ tay lên cho mỗi đứa một cái cốc đầu: "Lễ nghi trên bàn ăn đâu? Thật
mất lịch sự!"
Tào công công gõ cửa tiến vào, đem bữa sáng để ở đầu giường, tiện thể
đưa cho Tống Tiêu một cái khăn mặt.
Tống Tiêu chống đỡ thân thể ngồi dậy, mặc áo ngủ vào, dựa vào cái đệm
dày phía dưới, cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn. Cậu thật sự rất đói bụng, vốn
sáng sớm không được ăn cơm, lại còn bị tên kia hùng hục bắt vận động như
thế.
"A..." Ngu Đường cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên trống không, lẩm bẩm
một tiếng mò đến, ôm eo Tống Tiêu ngủ tiếp.
"Hoàng thượng, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp." Tống Tiêu xoa xoa gò má của
hoàng thượng.
Ngu Đường mở mắt ra, nhìn Tào công công liếc mắt ra hiệu, đối phương
lập tức tự giác mà lui ra, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
"Lần sau đừng gọi là hoàng thượng nữa." Ngu Đường ngồi dậy, dựa vào
người Tống Tiêu, kéo cái tay cậu đang cầm miếng sandwich cắn rở qua,
ngoạm một cái.