HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 926

Ở kiếp này, thái độ của phụ thân đã tốt hơn nhiều, tuy rằng cũng không

dễ gì để thuyết phục.

"Nếu con làm như thế, Tống gia sẽ tuyệt hậu, con bảo ta làm sao có thể

xuống suối vàng gặp mặt ông nội con đây?"

"Con cũng không còn sự lựa chọn nào khác" Tống Tiêu quỳ gối trước

mặt phụ thân, mặt vẫn kiên định như trước mà nói. Về kiếp trước, Tống gia
không thể chống lại thánh chỉ, đến kiếp này, Ngu gia không còn hạ được
thánh chỉ nhưng vẫn cứ cường thú mà muốn lấy nam nhân, khổ nỗi, ngoài
Ngu Đường ra, Tống Tiêu sẽ không chấp nhận một ai khác.

Tống Tử Thành dơ tay lên định đánh cậu, cứ dơ mãi vẫn chưa thấy

xuống tay, chung quy vẫn là không nỡ. Nói đến cùng, trong lòng ông vẫn
có chút hổ thẹn, chính là bản thân mình không nuôi dạy con tốt, để cho cậu
bây giờ như vậy.

Nằm thẳng cẳng trên giường, đem mặt vùi sâu vào gối, Tống Tiêu thở

dài, sao cậu cứ phải làm đứa con bất hiếu như thế chứ?

Nghĩ lại, chuyện cũng đã được Tống Tử Thành thỏa hiệp, nói rằng đến

năm mới, bảo cậu mời Ngu Đường về nhà, vùi mặt trong chăn, Tống Tiêu
nhịn không được mà ánh mắt cong lên, chờ được cho cha mẹ nhận lời, còn
chuyện gì tốt hơn thế được.

Mắt vẫn mở to chờ Ngu Đường trở về để cùng nói chuyện vui này. Chờ

mãi, chờ mãi, vẫn chẳng thấy hoàng thượng của mình đâu, cứ thế mơ mơ
màng màng... ngủ mất.

Lúc Ngu Đường trở về, trời đã sáng, nhìn thấy Tống Tiêu nằm trên

giường không có chăn, nhất thời nhíu mày, đi qua lấy một cái chăn, đắp lại
cho cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.