Tôi đã sống cô đơn như vậy đó, chẳng có ai để chuyện trò thực sự, cho đến
khi máy bay của tôi bị hỏng giữa sa mạc Sahara, cách đây sáu năm. Có cái
gì đó trong động cơ của tôi bị gãy. Và tôi chỉ đi một mình không có hành
khách cũng chẳng có thợ máy, tôi phải một mình bắt đầu cuộc sửa chữa khó
khăn. Đấy là vấn đề sống chết với tôi. Tôi chỉ có đủ nước để uống trong
nhiều nhất là tám ngày.
Đêm đầu tiên vậy là tôi phải ngủ trên cát ở cách xa nơi người ở hàng ngàn
dặm. Lúc đó tôi còn cô độc hơn cả một kẻ đắm tàu trên chiếc bè lên đênh
giữa biển. Bạn chắc sẽ tưởng tượng ra nỗi kinh ngạc của tôi, vào lúc mờ
sáng, khi một giọng nói nhỏ nhẹ ngộ nghĩnh đánh thức tôi dậy. Cái giọng
ấy nói:
– Nếu ông vui lòng ... xin vẽ hộ tôi một con cừu!
– Cái gì?
– Xin vẽ hộ tôi một con cừu ...
Tôi nhảy dựng lên như là bị sét đánh. Tôi dụi mắt thật kỹ. Tôi đã nhìn thật
kỹ. Và tôi thấy một cậu bé thật khác thường đang nhìn tôi với vẻ nghiêm
trọng. Đây là bức chân dung đẹp nhất mà về sau tôi vẽ được về cậu bé ấy.
Nhưng bức vẽ của tôi chắc là kém đẹp hơn người mẫu nhiều. Không phải
lỗi tại tôi. Tôi đã bị người lớn làm cho nản lòng trong sự nghiệp hội hoạ từ
hồi sáu tuổi, và tôi có bao giờ học vẽ cái gì ngoài những con trăn khép kín
và những con trăn mở bụng đâu.