HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 120

và mái tóc quăn được xịt cho cứng bằng chất antimon. Đứng cạnh tôi được
một lúc ông lên tiếng hỏi tôi muốn gì. Tôi nói nguyện vọng của tôi là được
gặp Chúa của họ. “Chúa đang đi săn,” tu sĩ nói, nhìn thẳng vào mặt tôi với
đôi mắt xếch, ti hí.

“Xin hãy cho tôi biết người săn ở khu rừng nào, tôi sẽ đến tìm ngài.”

Tu sĩ vuốt những đường viền mềm mại quanh cái áo thụng bằng những
ngón tay để móng nhọn hoắt: “Chúa đang ngủ.”

“Hãy cho tôi biết ngài ngủ trên chiếc giường nào, tôi sẽ đứng canh gác bên
người,” tôi nói tiếp.

“Chúa đang đi ăn tiệc”. Ông ta lại kêu lên.

“Nếu rượu thưởng tôi sẽ uống với người, nếu là rượu phạt tôi cũng sẽ uống
cùng người,” đó là câu khẳng định của tôi.

Thầy tu cúi đầu suy nghĩ một lát rồi cầm tay tôi kéo tôi đứng lên, dẫn tôi
vào trong đền thờ.

Ở gian đầu tiên, tôi gặp một tượng thần ngồi trên một cái ngai làm bằng
ngọc thạch anh có cẩn những viên ngọc lớn của phương Đông. Đó là một
bức tượng một người đàn ông tạc bằng ngà voi. Trên trán tượng có một viên
hồng ngọc lớn, dầu lạp nhỏ từ tóc tượng xuống đến bắp chân. Hai bàn chân
đỏ như nhuộm máu của một đứa con nít, quanh bụng tượng có một sợi thắt
lưng bằng đồng có đóng bảy cục bêrin.

Tôi hỏi người tu sĩ: “Đây mà là Chúa ư?”

“Đúng thế, đây là Chúa.”

“Đưa tôi đến gặp Chúa,” tôi giận dữ kêu lên, “không thì tôi sẽ giết ông”. Và
tôi chộp lấy tay ông ta, cái tay lập tức héo úa như chiếc lá khô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.