HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 121

Thầy tu quay ra lạy van tôi: “Hãy để cho Chúa tể của tôi chữa bệnh cho tên
đầy tớ của người, rồi tôi sẽ đưa ông đến diện kiến người.”

Thế là tôi hà hơi vào bàn tay ông ta, lập tức nó trở lại bình thường rồi ông ta
run rẩy đưa tôi vào gian thờ thứ hai. Ở đây tôi thấy một tượng thần đứng
trên tòa sen làm bằng ngọc bích có đính những viên ngọc lục bảo rất lớn.
Bức tượng cũng tạc bằng ngà voi và to gấp đôi bức tượng thứ nhất. Trán
tượng là một viên ngọc lớn, bộ ngực quết đầy bột trầm hương và quế. Một
tay tượng cầm một cây quyền trượng cong đầu bằng ngọc, tay kia cầm một
quả cầu pha lê. Tượng mang một đôi hài cao bằng đồng, quanh cái cổ ngắn,
mập mạp có đeo một cái vòng bằng đá sêlênit.

Đến đây tôi hỏi tu sĩ: “Đây mà là Chúa ư?”

“Dạ, đúng thế”.

“Đưa ta đến gặp Chúa của ngươi ngay, nếu không ta sẽ giết ngươi.” Nói rồi
tôi chạm vào mắt hắn, hai con mắt trở nên mù lòa.

Thế là tu sĩ lạy lục tôi: “Hãy để cho Chúa chữa bệnh cho đầy tớ của Người
rồi tôi sẽ đưa ông đến gặp Người.”

Nghe nói thế, tôi liền phà hơi thở vào mắt hắn và ánh sáng lại trở lại trên
cặp mắt ấy. Tu sĩ run lẩy bẩy, dẫn tôi đến gian thờ thứ ba và trời ơi ngạc
nhiên chưa, chẳng hề có tượng thần gì cả cũng chẳng có một hình hài nào,
chỉ duy nhất một tấm gương lồng trong một cái khung kim loại hình tròn
đặt trên một bệ thờ bằng đá.

“Thế Chúa của các người ở đâu?” Tôi hỏi.

“Không, làm gì có Chúa, chỉ có tấm gương mà ông đang nhìn vào,” tu sĩ
đáp, “đó chính là tấm gương Minh Triết. Nó phản chiếu tất cả những gì có
trong cõi trời và cõi nhân gian, giữ lại mặt cái người đang nhìn vào nó. Vì
nó không phản chiếu, nên người nào soi vào nó cũng đều có thể trở nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.