HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 147

Nhưng bác gái chẳng những không lấy gì làm vui vẻ mà còn móc mỉa, giận
dữ và hét lên: “Con tôi còn chẳng có bánh mà ăn tại sao tôi lại phải nuôi
con nhà người? Rồi ai quan tâm đến chúng ta đây? Ai cho chúng ta thức ăn
đây?”

“Mình ơi, Chúa cũng còn chăm nom cả đến những con chim sẻ và cho
chúng ăn nữa là”.

“Thế lũ sẻ không chết đói trong mùa đông à? Bây giờ không phải đang là
mùa đông hay sao?” Bà vợ dồn dập hỏi nhưng bác tiều phu không đáp mà
cũng không bước qua ngưỡng cửa. Một ngọn gió lạnh buốt từ trong rừng
thổi tới, ào qua cánh cửa mở, làm người đàn bà run rẩy, hai hàm răng đánh
vào nhau lập cập, bác vội nói: “Sao ông không vào nhà đóng cửa lại? Gió
lạnh thổi vào nhà làm tôi rét run lên đây này”.

“Trong một ngôi nhà có trái tim cứng như đá chẳng phải đã sẵn lối cho gió
lạnh thổi vào sao?” Người chồng hỏi và người vợ chỉ im lặng đi đến gần
bếp lửa hơn.

Một lát sau bác gái quay đầu lại nhìn chồng, đôi mắt đẫm lệ, đến lúc đó bác
trai mới bước vào nhà, đặt đứa bé vào tay vợ. Người đàn bà hôn lên trán nó
rồi đặt nó vào một cái giường nhỏ, cạnh đứa con út của họ. Sáng hôm sau
bác tiều phu cởi cái áo khoác bằng vàng của bé cất vào trong một cái rương
lớn, còn vợ bác thì tháo chuỗi hạt bằng hổ phách đeo ở cổ nó và cũng cho
vào trong rương.

Từ đấy đứa bé Ngôi Sao lớn lên cùng với những đứa con của bác tiều phu,
ngồi ở cùng bàn ăn với chúng và cùng chơi với các bạn. Càng lớn lên nó
càng đẹp đến mức làm dân làng hết sức ngạc nhiên bởi vì trong khi tất cả
mọi người đều có nước da ngăm ngăm và mái tóc đen thì cậu bé lại có nước
da trắng mịn màng ngỡ như men sứ, mái tóc vàng quăn thành từng lọn như
cánh hoa thủy tiên, đôi môi như cánh hồng thắm đỏ, đôi mắt tựa loài hoa
tím mọc bên bờ một dòng suối trong xanh và thân hình mềm mại, dẻo dai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.