HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 15

“Tôi rất sung sướng là cuối cùng bạn cũng bay sang Ai Cập”, Hoàng tử nói,
“bạn đã ở lại đây quá lâu rồi. Nhưng bạn phải hôn lên môi tôi mới được bởi
vì tôi yêu bạn”.

“Tôi không bay đến Ai Cập đâu,” Nhạn nói. “Tôi sẽ đến ngôi nhà của Thần
Chết. Thần Chết có phải là người anh em của Giấc ngủ không?”

Nói xong chim bay lên hôn đôi môi Hoàng tử rồi rơi xuống chết ngay dưới
chân bức tượng. Đúng lúc ấy có tiếng răng rắc kì lạ ngay trong pho tượng
như thể có một cái gì đó vỡ ra. Sự thật thì trái tim bằng chì vỡ ra làm hai.
Chắc chắn đó là do sương giá dữ dội quá.

Sớm hôm sau ngài Thị trưởng tản bộ trên quảng trường phía dưới cùng với
vài Ủy viên Hội đồng Thành phố. Khi đi ngang qua cái cột họ ngẩng đầu
nhìn lên pho tượng.

“Trời đất ơi, sao trông tượng Hoàng tử Hạnh Phúc lại thảm hại làm vậy?”

“Quả đúng như thế,” một Ủy viên kêu lên, ông này thấy bao giờ Thị trưởng
cũng chỉ nói đúng mà thôi và tất cả mọi người đứng lại chăm chú nhìn lên.

“Viên hồng ngọc đã rơi khỏi chuôi gươm, đôi mắt cũng bị móc mất, vàng
dát quanh người không còn nữa,” Thị trưởng nói, “trong thực tế Hoàng tử
chỉ khá hơn một tên ăn mày!” “Khá hơn tên ăn mày một chút!”, các Ủy viên
đồng thanh kêu lên.

“Lại có một con chim chết ở dưới chân tượng nữa chứ,” Thị trưởng tiếp tục.
“Chúng ta phải đưa ra thông báo, chim không được phép chết ở đây.” Thế
là Ủy viên thư kí vội vàng thảo ngay một thông báo.

Người ta hạ bệ pho tượng Hoàng tử Hạnh Phúc. “Khi một vật không còn
giá trị thẩm mỹ thì nó cũng không có giá trị sử dụng”, đó là lời giáo sư môn
Nghệ thuật ở trường Đại học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.