HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 150

“Mày nói đúng đấy con ạ, nhưng ta là người đã rủ lòng thương mà nhặt
mày từ trong rừng về”.

Khi người hành khất nghe thấy những câu nói này, bà bật lên một tiếng kêu
thảng thốt rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh. Bác tiều phu bế bà ăn mày vào trong
nhà và bác gái làm mọi cách để cho bà tỉnh lại. Sau đó họ bày trước mặt
người ăn mày nào sữa nào thịt và mời mọc bà ăn. Nhưng người đàn bà
không ăn không uống chỉ gặng hỏi bác tiều phu: “Có phải ông nói đã tìm
được đứa bé này trong rừng? Có phải là ông đã tìm được nó đúng ngày này
10 năm về trước?” “Phải, tôi đã tìm được nó ở ngoài bìa rừng và kể cũng
đúng 10 năm rồi đó.”

“Ông có tìm thấy vật gì đi kèm với nó không?” Người đàn bà dồn dập hỏi.
“Có phải cổ nó có đeo một chuỗi hạt hổ phách, còn có một cái áo vàng thêu
những ngôi sao bạc khoác ngoài phải không?”

“Đúng thế,” bác tiều phu sửng sốt đáp, “đó đúng là những vật mà bà đã
nói”. Đoạn bác chạy đến cái rương lấy ra chiếc áo khoác và chuỗi hạt hổ
phách đưa cho bà.

Khi nhìn thấy những vật này, người đàn bà òa khóc vì sung sướng: “Nó
chính là đứa con tôi đã để lạc mất trong rừng. Tôi cầu xin ông hãy cho gọi
nó đến đây, nhanh lên, để tìm nó tôi đã phải đi lang thang khắp thế gian
này”.

Vợ chồng bác tiều phu ra ngoài gọi Ngôi Sao về và bảo.

“Vào nhà đi, mẹ đẻ của con đang đợi con trong đó.”

Ngôi Sao chạy vào lòng vui mừng khôn xiết, nhưng khi thấy người hành
khất ngồi đấy nó cau mày khinh bỉ: “Cái gì! Mẹ tôi đâu rồi? Sao tôi chẳng
thấy ai ngoài người ăn mày thối tha này?”

“Ta là mẹ con đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.