HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 152

đây mau, chúng tao không muốn chơi với mày nữa. Eo ôi, kinh quá.” Nói
rồi bọn trẻ lấy cành cây xua nó ra khỏi vườn.

Ngôi Sao cau mày không hiểu ra làm sao cả, nó tự nhủ: “Chúng nó nói với
mình như thế là có ý gì nhỉ? Mình phải ra bờ giếng, mặt nước trong vắt sẽ
cho mình biết mình đẹp như thế nào.”

Nhưng khi nó cúi mình qua thành giếng nhìn xuống thì trời ơi, khuôn mặt
nó là khuôn mặt một con cóc, còn toàn thân nó thì đóng vẩy như vẩy rắn.
Thế là nó ngã sõng soài trên cỏ, khóc tức tưởi và tự nhủ: “Chắc chắn mình
trở nên quái dị như thế này là vì tội bất hiếu. Ai bảo mình đã từ bỏ mẹ ruột
của mình, đuổi bà đi và đối xử tàn nhẫn với mẹ. Bây giờ mình phải đi tìm
mẹ dù có phải xới tung cả trái đất này lên. Mình sẽ cố tìm cho đến khi gặp
được mẹ mới thôi.”

Đúng lúc ấy cô con gái bác tiều phu tìm đến chỗ Ngôi Sao đang nằm khóc.
Cô bé đặt một tay lên vai bạn, thủ thỉ: “Bạn mất đi vẻ đẹp thì cũng có phải
là chuyện gì ghê gớm lắm đâu? Hãy ở lại với chúng tôi, tôi sẽ không bao
giờ chế giễu bạn.”

“Không thể được, tôi đã quá độc ác với chính mẹ mình và đây chính là hình
phạt cho tội bất hiếu của tôi. Bây giờ tôi phải đi ngay cho đến khi tìm được
mẹ và xin mẹ tha thứ.” Nói xong nó chạy ngay vào rừng gào to lên gọi mẹ,
nhưng chỉ có sự im lặng của rừng cây đáp lại tiếng kêu tha thiết của nó.
Suốt cả ngày nó gào lên gọi mẹ, và khi mặt trời lặn nó nằm ngủ trên lớp lá
rừng. Chim và muông thú trông thấy vội tránh xa nó vì chúng vẫn nhớ sự
độc ác của nó, chỉ có một con cóc ghẻ ngắm nhìn nó và một con rắn lục
chậm chạp bò qua người nó.

Sáng hôm sau nó thức dậy hái mấy trái cây dại trong rừng ăn cho đỡ đói, rồi
lại lầm lũi băng rừng, vừa đi vừa khóc, gặp bất cứ con vật nào nó cũng lên
tiếng hỏi về mẹ may ra có biết được tin tức không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.