HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 153

Gặp chuột Trũi nó hỏi: “Bạn có thể sục sạo khắp mặt đất. Nói cho tôi nghe,
mẹ tôi ở đâu?”

Chuột Trũi đáp: “Cậu đã chọc mù đôi mắt của tôi. Thử hỏi làm sao tôi còn
nhìn thấy được?”

Gặp chim Hồng Tước nó van nài: “Bạn có thể bay cao hơn cả những ngọn
cây cao nhất, có thể nhìn được khắp nơi. Nói cho tôi nghe, mẹ tôi ở nơi
nào?”

“Nhưng anh đã vặn gãy đôi cánh của tôi để chơi. Làm sao tôi còn bay được
nữa?”

Gặp một chú sóc nhỏ sống trên một cây thông, nó ngỏ lời.

“Bạn biết mẹ tôi ở đâu không?”

“Anh đã lấy đá ném tôi. Bây giờ anh còn tìm đến đây để chọc phá tôi sao?”

Ngôi Sao chỉ còn biết cúi đầu khóc một cách cay đắng, rồi cầu xin tất cả
những sinh vật của Chúa tha thứ cho nó. Cứ thế nó đi miết trong rừng, đến
ngày thứ ba thì nó ra khỏi rừng đi xuống một thung lũng.

Khi nó đi qua các xóm làng, bọn trẻ con xúm lại chế giễu nó, ném đá vào
người nó. Người ta xua đuổi không cho nó ngủ cả trong chuồng bò vì sợ nó
có thể mang đến xúi quẩy và bệnh dịch cho những cánh đồng trồng bắp của
họ. Trông nó thật quái dị vì vậy mà dân làng ở những nơi nó đi qua thuê
người xua đuổi nó đi. Chẳng có một ai rủ lòng thương nó và nó cũng không
hề nghe thấy ai nói có nhìn thấy người ăn mày giống như mẹ nó đi qua.

Trong suốt ba năm trời, nó đã đi khắp mọi nơi trên trái đất. Dường như
bóng mẹ nó luôn luôn thấp thoáng phía trước, nó có thể gọi mẹ, có thể chạy
theo đuổi kịp bà cho đến khi đá nhọn làm chân nó toạc ra, chảy máu. Nhưng
không bao giờ nó bắt kịp bà, những người mà nó gặp trên đường bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.