HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 22

“Chào bạn quý!” Hans hồ hởi nói, tựa người vào cán cuốc, nụ cười ngoác
đến tận mang tai.

“Suốt vụ đông qua anh sống thế nào?” Chủ cối xay hỏi.

“Ồ anh thật tử tế quá, chỉ có anh mới quan tâm đến thế. Tôi e rằng tôi đã
phải chật vật lắm mới qua khỏi mùa đông khắc nghiệt. Nhưng bây giờ thì
khỏe rồi, mùa xuân đã đến và tất cả các cây hoa của tôi lên rất tốt”.

“Chúng tôi thường nói chuyện về anh đấy Hans ạ, băn khoăn không biết
anh sống ra sao”.

“Anh thật tốt bụng quá, vậy mà tôi đã có phần sợ rằng anh quên tôi rồi
chứ.”

“Hans à, anh làm tôi ngạc nhiên đấy, tình bạn không bao giờ bị lãng quên.
Đó chính là điều tuyệt vời nhất về tình bạn. Nhưng tôi e anh không hiểu
khía cạnh thơ mộng của cuộc sống. Ôi những bông hoa anh thảo của anh
đẹp quá trời, bông nào cũng như bông nào”.

“Đúng thế, hoa rất đẹp,” Hans phấn khởi đáp, “may mắn lớn nhất của tôi là
tôi có thật nhiều hoa anh thảo. Tôi sắp sửa mang hoa ra tỉnh bán cho con gái
ngài Thị trưởng để có tiền mua lại một cái xe đẩy”.

“Mua lại xe đẩy? Anh không định nói là anh đã bán xe của anh đi đấy chứ?
Thật là một việc làm dại dột quá đi mất.”

“Sự thật là, tôi buộc lòng phải bán đi. Anh xem, mùa đông bao giờ cũng là
khoảng thời gian chật vật, khó khăn nhất. Tôi chẳng còn tiền để mua bánh
mì nữa. Thế là tôi buộc phải bán dần đồ đạc, đầu tiên là những chiếc cúc
bạc trên cái áo khoác mặc ngày chủ nhật, sau đó bán đến sợi dây chuyền
bạc, rồi đến cái tẩu thuốc và cuối cùng là cái xe đẩy. Nhưng bây giờ tôi sẽ
mua lại từng món một”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.