HOÀNG TỬ HẠNH PHÚC VÀ NHỮNG TRUYỆN KHÁC - Trang 89

ai ở trên đời này tinh tế như tôi, tôi có thể đoan chắc với các bạn về điều
đó”.

“Thế nào là một người tinh tế?” Pháo Tép hỏi Nến La Mã.

“Đó là một kẻ có vết chai dưới lòng bàn chân và bao giờ cũng đạp lên ngón
chân người khác”. Pháo Cối trả lời bằng giọng thì thào bí mật làm cho Pháo
Tép suýt nổ tung ra vì cười.

“Này, này, cậu đang cười cái gì đấy?” Pháo Sáng hỏi, “tôi đã nói cái gì buồn
cười nào?”

“Tôi cười là vì tôi vui quá”. Pháo Tép trả lời.

“Thật là một lí do ích kỉ,” Pháo Sáng giận dữ nói. “Cậu có quyền gì mà
cười? Sống là phải biết nghĩ đến người khác. Thực ra cậu phải biết nghĩ đến
tôi chứ. Tôi bao giờ cũng nghĩ đến mình và chờ đợi người khác cũng làm
thế. Cái đó gọi là sự thông cảm và đó là một đức tính đẹp đẽ, mà tôi thì có
cái đức tính ấy ở mức độ cao nhất. Ví dụ cứ giả thuyết là có một điều gì đó
xảy ra cho tôi vào tối nay thì có phải đó là cả một tai họa đối với tất cả mọi
người không? Hoàng tử và Công chúa sẽ không bao giờ hạnh phúc nữa,
cuộc hôn nhân của họ sẽ bị phá hủy mà tôi biết điều này đối với đức vua là
một cái gì không thể chấp nhận được. Thật thế, cứ bắt đầu nghĩ đến tầm
quan trọng của mình là y như rằng tôi cảm động đến suýt ứa lệ”.

“Nếu anh muốn đem lại niềm vui cho người khác,” Pháo Cối kêu lên, “thì
tốt nhất là anh hãy giữ cho mình được khô ráo”.

“Chắc chắn rồi,” Pháo Hiệu sốt sắng chen vào, lúc này anh chàng đang vui
tợn, “theo lẽ thường là phải thế”.

“Theo lẽ thường!” Pháo Sáng đay lại, giọng bừng bừng phẫn nộ: “Anh quên
mất là tôi hoàn toàn không bình thường chút nào ư? Tôi là một người xuất
chúng. Tại sao ư? Bất cứ ai cũng theo cái lẽ thường ấy, một điều làm cho họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.