“Tôi đã cho họ tất cả rồi,” Will nói và cầm cái áo khoác vắt trên lưng ghế
lên. “Họ đã có đủ, và nếu đó là điều anh phải nói với tôi, vậy anh nói xong
rồi đấy – pháp sư.”
Anh gằn những từ cuối như thể đó là lời nguyền. Hối hận vì sự khắc
nghiệt của mình, Magnus định đứng dậy, nhưng Will lách qua anh để đi ra,
đóng sầm của lại. Một lát sau, qua ô cửa sổ trước, Magnus thấy Will vừa đi
vừa gắng mặc áo khoác, đầu cúi gằm tránh cơn gió ào ào thổi tới.
Tessa ngồi trước bàn trang điểm, mặc áo choàng ngủ và đang mải xoay
cái cúc áo nhỏ trong tay. Cô xin phép được ở một mình lúc thực hiện yêu
cầu của Charlotte. Đây không phải lần đầu tiên cô biến thành đàn ông; Chị
Em Hắc Ám đã buộc cô làm vậy hơn một lần, và dù nó khiến cô có cảm
giác kì quặc, nhưng đó không phải là nguyên do khiến cô ngần ngại.
Nguyên nhân là do sự u ám cô thấy trong mắt Starkweather, niềm kiêu hãnh
rồ dại trong giọng lão khi nói về những chiến lợi phẩm. Bản thân cô không
hề muốn biết những suy nghĩ trong đầu lão.
Mình không phải làm chuyện này, Tessa nghĩ. Cô có thể bước ra ngoài
và nói mình đã cố nhưng không thành. Nhưng Tessa biết ngay khi suy nghĩ
đó mới lóe lên trong đầu rằng mình không làm thế nổi. Không hiểu sao cô
có cảm giác mình được ràng buộc với những Thợ Săn Bóng Tối của Học
Viện vày. Họ đã bảo vệ cô, chăm lo cô, cho cô biết rất nhiều về con người
cô, họ có cùng chung chí hướng với cô – tìm và tiêu diệt Mortmain. Cô nghĩ
tới anh mắt dịu dàng Jem dành cho cô: kiên định, bàng bạc và ngập tràn
lòng tin. Hít một hơi sâu, cô nắm chặt cái cúc.
Bóng tối ùa tới cuốn lấy cô trong sự im lặng dễ chịu. Tiếng lửa chảy lách
tách, tiếng gió thổi vào cửa sổ, tất cả đều biến mất. Quanh cô chỉ có bóng
tối và im lặng. Cô cảm nhận được cơ thể đang Biến Hình: Tay cô to ra và
sung phù, thi thoảng lại nhói đau do chứng viêm khớp. Lưng cô đau, đầu
nặng trịch, chân đau nhói từng cơn, còn mồm miệng thì đắng nghét. Răng
sâu, cô nghĩ. Cô thấy ốm yếu, ốm yếu tới độ cô phải buộc đầu óc trở về với
bóng tối quanh mình, tìm kiếm ánh sáng, sự kết nối.
Nó tới, nhưng không giống thứ ánh sáng đều đặn như đèn hiệu thông lệ.
Nó tới theo những mảnh vụn, như thể cô đang nhìn vào một tấm gương bị
rạn. Mỗi mảnh giữ một hình ảnh lao vun vút qua cô, nhanh đáng sợ. Cô