Trên mấy cái ghế tại sân khấu giữa phòng là Benedict Lightwood, vẻ mặt
hau háu như diều hâu của ông ta quay đi không nhìn toàn thể Hội Đồng,
quai hàm bạnh ra. Ngồi sau ông ta là Gabriel, cũng giống như Will, trông
anh ta kiệt sức và nhếch nhác. Anh ta có nhìn anh mình một lần khi Gideon
vào phòng, rồi lảng đi lúc Gideon thoải mái ngồi xuống giữa các Thợ Săn
Bóng Tối của Học Viện. Gabriel cắn môi và nhìn giày, nhưng không rời
ghế.
Cô nhận ra vài gương mặt khác trên hàng ghế. Dì Callida của Charlotte
có mặt, cùng với ông già Aloysius Starkweather gầy trơ xương – dù, như
ông ta đã phàn nàn, rõ ràng là không được mời dự. Mắt lão nheo lại khi
nhìn Tessa, cô vội vàng quay lên nhìn về trước.
“Chúng ta có mặt ở đây,” Quan Chấp Chính Wayland nói khi đã đứng
sau cái bục phát biểu, với Điều Tra Viên ngồi bên trái, “để xác định
Charlotte và Henry Branwell đã điều tra tới đâu về vụ Mortmain, và liệu,
như Benedict Lightwood đã nói, Học Viện Luân Đôn có cần người lãnh đạo
có năng lực hơn không.”
Điều Tra Viên đứng lên, Ông ta cầm thứ gì đó lóng lánh sắc bạc và đen
trong tay. “Charlotte Branwell, mời cô tới bục phát biểu.”
Charlotte đứng dậy, và bước lên sân khấu. Điều Tra Viên đặt Kiếm
Thánh vào tay Charlotte. Bằng giọng bình tĩnh, chị kể lại toàn bộ sự việc
trong hai tuần qua – tìm Mortmain thông qua các mẩu báo và sự kiện lịch
sử, chuyến viếng thăm Yorkshire, mối nguy đang đe dọa nhà Herondale,
phát hiện sự phản bội của Jessie, cuộc chiến tại nhà kho, cái chết của Nate.
Chị không nói dối, nhưng Tessa nhận thấy chị có bỏ qua vài chi tiết. Rõ
ràng ta có thể “chơi lại” Kiếm Thánh, dù chỉ một chút.
Đôi lúc giữa lời trần thuật của Charlotte, các thành viên Hội Đồng có
phản ứng to tiếng: hít thở mạnh, dậm chân, nhất là ở đoạn tiết lộ vai trò của
Jessamine trong sự việc. “Tôi biết bố mẹ con bé,” Tessa nghe dì của
Charlotte, Callida, nói từ phía sau. “Thật kinh khủng – kinh khủng!”
“Còn giờ cô gái ở đâu?” Điều Tra Viên hỏi.