HOÀNG TỬ RẮN - Trang 163

vòng, thích thú với sự thay đổi của nàng, nàng la lên, ‘Chờ cho đến khi
hoàng tử Rutherford thấy tôi!’”

“Rutherford?” Lucy nhướng một bên chân mày.
Chàng chằm chằm nhìn nàng nghiêm khắc.
“Em xin lỗi.”
“Hoàng tử Rutherford, chàng trai có mái tóc màu vàng quăn. Nhưng

hoàng tử rắn không trả lời, và chỉ khi Angelica chú ý rằng anh ta đã khuỵu
đầu gối xuống bên cạnh lò than và ngọn lửa ánh xanh bắt đầu yếu dần. Để
trao điều ước cho cô gái chăn dê, anh ta đã làm suy yếu sức mạnh của
mình.”

“Người đàn ông ngốc nghếch.”
Chàng nhìn xuống và cười với nàng và sau đó lần đầu tiên chàng chuyển

sự chú ý đến bầu trời đêm. “Chúa ơi, đã muộn thế này sao? Tại sao em
không nói với anh? Em cần phải quay lại nhà của Rosalind trong thành
ngay lập tức.”

Nàng thở dài. Ở London thật rắc rối, hôn phu của nàng đang trở nên tẻ

nhạt một cách đáng thương. “Được thôi.” Lucy đứng dậy và phủi bụi khỏi
chiếc áo của nàng. “Khi nào em gặp anh lần nữa.”

“Anh sẽ gặp em vào bữa sáng.” Chàng thì thầm lơ đãng.
Sự thất vọng bắn xuyên qua nàng. “Không, Rosalind đã nói chúng em sẽ

đi sớm để gặp người may găng tay, và chúng em sẽ đi xa trong bữa trưa.
Chị ấy đã sắp xếp giới thiệu em với một vài người bạn của chị ấy.”

Simon cau mày. “Em có đi không?”
“Có.” Nàng thừa nhận “Nhưng em không có ngựa cưỡi.”
“Anh có một vài con ngựa. Anh sẽ đến nhà Rosalind trước bữa sáng sau

đó chúng ta sẽ cưỡi ngựa trong công viên. Chúng ta sẽ quay lại chỗ
Rosalind kịp để đưa em đi đến chỗ thợ may.”

“Em rất thích.” Nàng nhìn chàng.
Chàng nhìn lại nàng. “Chúa ơi, và anh thậm chí còn không thể hôn em.

Đi đi.”

“Chúc ngủ ngon.” Lucy cười khi nàng đi bộ quay lại lối đi.
Phía sau nàng có thể nghe thấy tiếng Simon nguyền rủa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.