James nới lỏng áo sơ mi cho Christian. “Mẹ kiếp, trời lạnh như con điếm
tháng năm.”
Simon xé toạc viền chiếc áo sơ mi của chàng. Các lỗ chân lông của
chàng dựng đứng lên trên khuôn ngực trần.
Người phụ tá gật đầu. “Cảm ơn.” Khuôn mặt hắn cứng đờ, người đàn
ông này rõ ràng không có khiếu hài hước.
“Ngài cứ tự nhiên.” Simon cười chế giễu. “Chúng ta có thể tiếp tục chứ?
Tôi chưa từng phá vỡ tốc độ của chính mình.”
“Và ngươi sẽ k–k–không hơn đâu.” James tiến lên, thanh kiếm đã sẵn
sàng.
Simon không cười. “Từ ngữ can đảm dành cho kẻ giết người.”
Chàng cảm thấy cái nhìn nhanh của Christian. Có phải chàng trai đã
biết? Chàng không bao giờ kể với anh ta về Ethan – lí do thật sự của cuộc
quyết đấu này. Simon chĩa lưỡi kiếm và đối mặt với kẻ thù của chàng.
Sương mù cuộn vòng quanh chân họ.
“Tiến lên!” Christian hét lên.
Simon lao lên, James đã tránh được, những thanh kiếm đang cất lên bài
ca chết chóc của chúng. Simon cảm thấy khuôn mặt chàng co giãn thành nụ
cười buồn rầu. Chàng đâm vào sơ hở của James, nhưng hắn đã tránh được
vào phút cuối cùng. Sau đó chàng thủ thế, rút lui tránh những nhát đâm liên
tiếp. Các bắp thịt dưới chân chàng đang đốt cháy trong sự căng thẳng.
James khá nhanh nhẹn và khỏe mạnh, một đối thủ cẩn trọng, nhưng hắn
cũng khá liều mạng, tấn công một cách táo bạo. Mạch máu trong huyết
quản của Simon như ngọn lửa nóng, đang làm cho thần kinh chàng bốc
cháy. Chàng chưa bao giờ cảm thấy mình đang sống và oái ăm thay – là lúc
thật gần với cái chết, như lúc này đây khi chàng đang quyết đấu.
“Ah!”
James lao kiếm thẳng tới chỗ hở trên ngực của Simon. Chàng đã làm
lệch đường kiếm trong phút cuối. Vũ khí của chàng trượt đi, rít lên, tấn
công lại đối thủ của chàng cho đến khi hai cán kiếm đụng nhau, hơi thở
cuộn quanh khuôn mặt hai người. James ép kiếm tấn công lại chàng với tất
cả sức mạnh. Simon cảm thấy cơ bắp của chàng đang căng lên. Chàng trụ