HOÀNG TỬ RẮN - Trang 243

“Ta sẽ lấy ngựa” Simon đang nói, rõ ràng là đang nói với Newton “Bảo

với tên đánh xe ta sẽ không cần hắn tối nay.”

“Vâng, thưa đức ông.”
Cửa trước đóng lại.
Và đột nhiên Lucy cảm thấy một cơn sóng giận dữ tuôn trào. Chàng

thậm chí không thèm đánh thức nàng dậy, lại còn không thèm để ý sự biến
mất của nàng trên giường chàng. Nàng sải bước vào sảnh, váy nàng cọ vào
mắt cá chân trần sột soạt “Newton, chờ đã”.

Người quản gia, quay lưng lại với nàng. Vụt quay lại “phu nhân, tôi

không nhận ra…"

Nàng vẫy tay cho qua lời xin lỗi và đi luôn vào trọng điểm “Ông biết

anh ấy đi đâu không?”

“T…tôi…tôi.”
“Không sao” nàng nói một cách thiếu kiên nhẫn “Tôi sẽ theo dõi anh

ấy.”

Lucy thận trọng mở cửa trước. Cỗ xe của Simon vẫn còn ở bên ngoài,

tên đánh xe đang ngủ gục trên băng ghế, một bàn tay che đi cái ngáp khi
hắn ta quay ra từ chuồng ngựa

Và Simon cưỡi ngựa đi mất.
Lucy đóng cửa, lờ luôn lời kêu la của Newton rít lên phía sau, nàng chạy

xuống bậc thang, rùng mình trong cái lạnh buổi sớm mai “Ông đánh xe
ngựa.”

Gã đánh xe chớp mắt như thể hắn chưa bao giờ nhìn thấy bà chủ của hắn

có mái tóc rối nùi y như hắn, “Thưa phu nhân?”

“Làm ơn theo sau đức ông Iddesleigh mà không để ông ấy biết đấy.”
“Nhưng thưa phu nhân…"
“Ngay bây giờ,” Lucy không đợi tên người hầu ổn định chỗ đã nhanh

chóng nhảy vào thùng xe, nàng ló đầu ra ngoài lại và nói “và đừng để mất
dấu anh ấy đấy.”

Cỗ xe lắc lư về phía trước.
Lucy ngồi lùi lại và kéo tấm chăn quấn qua người. Ngoài trời khá lạnh.

Sẽ bị tai tiếng khi một mình lấy xe đi vòng vòng London mà không ăn mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.