sao họ lại nhanh chóng bị lừa dối? Nhưng những gì thể hiện trên khuôn mặt
của con trai ông cho thấy là nó đã biết sự thực. Đó chỉ là một câu hỏi tu từ.
“Đóng cánh cửa lại,” Ngài Rupert nói.
Christian chớp mắt, rồi làm theo yêu cầu. “Chúa tôi. Là thật sao, là Cha
ư?”
“Ngồi xuống.”
Con trai ông như chìm vào trong cái ghế chạm trổ được mạ vàng. Mái
tóc màu sẫm của anh ướt đẫm mồ hôi và khuôn mặt anh sáng bóng. Nhưng
chính biểu lộ mệt mỏi của anh khiến Ngài Rupert buồn phiền. Từ khi nào
mà khuôn mặt con trai ông trở nên khó coi như vậy?
Ngài Rupert mở lòng bàn tay. “Ethan Iddesleigh là một vấn đề. Anh ta
cần bị loại bỏ.”
“Chúa ơi,” Christian gầm lên. “Tại sao? Nói với con, tại sao cha lại giết
người.”
“Ta không giết anh ta,” ông nói một cách bực bội. “Con nghĩ rằng cha
con ngốc nghếch như vậy sao? Ta đơn giản chỉ sắp đặt cái chết của anh ta
thôi. Ta đã dính vào vài cuộc làm ăn mạo hiểm với Ethan Iddesleigh. Nó
bao gồm ta, Ngài Walker—“
“Peller, James, và Hartwell,” Christian cắt ngang. “Vâng, con biết.”
Ngài Rupert nhíu mày. “Vậy tại sao con lại hỏi nếu con đã biết rồi?”
“Con chỉ biết những gì Simon đã nói với con, và đó chỉ là chút ít thông
tin có giá trị.”
“Simon Iddesleigh đã không hề nghi ngờ gì những thiếu hụt được ghi
trong sổ sách kế toán của anh ta, bởi chúng chỉ là một khoản rất nhỏ bé,”
Ông Rupert nói. “Sự thật là: Chúng ta đã đầu tư vào trà và đứng trên bờ
vực mất hết tất cả. Chúng ta đều đồng ý cần có một sự kiện để có thể phục
hồi. Tất cả, là thế, nhưng Ethan. Anh ta— ”
“Về vấn đề tiền nong?”
Ngài Rupert nhìn chằm chằm vào con trai mình. Christian đang mặc một
cái áo lụa thêu mà giá trị của nó có thể chu cấp thức ăn và vật dụng cho cả
một gia đình lao động, làm cho họ có được một cuộc sống tốt hơn trong
một thời gian dài. Anh ngồi trên một chiếc ghế nạm vàng từng thuộc sở