hữu một vị vua mà không có không chút gì cảm giác xa lạ, trong một căn
nhà nằm ở trên một trong những con phố đắt giá nhất London.
Nó có chút hiểu biết nào không vậy? “Tất nhiên là về tiền, chết tiệt. Thế
con nghĩ nó về gì?”
“Con—”
Ngài Rupert đập tay xuống mặt bàn. “Khi con vẫn còn bé, ta đã phải làm
việc từ lúc mặt trời còn chưa mọc cho đến khi đêm khuya. Đó là những
ngày tháng mà ta ngủ quên ngay cả trong khi đang ăn bữa ăn của mình, đầu
đặt trên mặt bàn. Con nghĩ là ta sẽ muốn trở lại những ngày đó ư?”
“Nhưng giết một người là sai trái, cha à.”
“Không phải con khinh bỉ luật lệ sao!” Giọng ngài Rupert lên cao ở từ
cuối cùng. Ông đã lại kiểm soát được nó. “Luật lệ chỉ là thứ mà con không
cần thiết phải tuân theo như ông con đã làm. Như ta đã làm.”
Christian luồn tay vào tóc. Anh có vẻ mờ mịt. “Ethan Iddesleigh đã kết
hôn và có một bé gái.”
“Nghĩ đi chẳng lẽ ta lại chọn con gái hắn thay cho con ta?”
“Con—”
“Chúng ta đáng lẽ đã mất căn nhà này.”
Christian ngẩng lên nhìn.
“Đúng thế.” Sir Rupert gật đầu. “Nó tồi tệ như vậy đấy. Đáng lẽ chúng
ta đã phải rời bỏ đất nước. Các chị em con sẽ mất đi mùa hội của chúng.
Con sẽ phải từ bỏ cái xe mà ta đã mua cho con. Mẹ con sẽ phải bán hết
đống đồ trang sức của mình.”
“Tình hình tài chính của chúng ta tồi tệ đến mức đấy sao?”
“Con không hề biết gì. Con lấy tiền tiêu vặt hàng quý và chưa bao giờ
nghĩ chúng đến từ đâu, phải thế không?”
“Chắc chắn những khoản đầu tư—”
“Phải, các khoản đầu tư!” Ngài Rupert lại một lần nữa đập tay lên bàn.
“Con nghĩ ta đang nói về điều gì? Đây là một sự đầu tư—một sự đầu tư mà
tất cả tương lai của chúng ta phụ thuộc vào. Và Ethan Iddesleigh, người
chưa bao giờ phải lao động một ngày nào trong cuộc đời của hắn, người mà