Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười. “Cảm ơn em.”
“Em chỉ ước,” Lucy thì thầm, “giá như Simon có thể tìm thấy được sự
yên ổn như vậy.”
“Chú ấy đã tìm thấy em. Đã có lúc chị đã không thể chắc chắn rằng liệu
chú ấy có để cho bản thân mình được cưới vợ hay không.”
“Vâng, nhưng em không thể nói chuyện với anh ấy. Anh ấy từ chối
không muốn nghe em nói, không thừa nhận việc chàng đang làm là giết
người. Em...” Lucy hướng cái nhìn mông lung, mơ hồ sang phía khác, mắt
nàng đẫm lệ. “Em không biết phải làm gì.”
Nàng cảm thấy tay Rosalind đặt trên vai mình. “Có lẽ không phải bất cứ
điều gì em cũng có thể can thiệp được. Có lẽ đó là thứ duy nhất mà chỉ có
thể để cho chính bản thân cậu ấy mới có thể đánh bại được nó.”
“Và nếu anh ấy không thế?” Lucy lại bắt đầu, nhưng Pocket đã quay trở
lại phòng đúng lúc đó và nàng đã phải quay đi để giấu đôi mắt mình khỏi
tầm mắt của bé.
Câu hỏi vẫn còn treo ở đó, không có câu trả lời.
Nếu Simon không thể đánh bại những bóng ma ám ảnh chàng, nếu
chàng không thể ngừng giết những người đàn ông, chàng sẽ hủy hoại chính
bản thân mình. Có lẽ Rosalind đã đúng; có lẽ nàng thực sự không thể làm
gì để chặn lại con đường đẩy chàng đến chỗ chết. Nhưng ít nhất thì nàng
cũng sẽ phải cố gắng thử làm điều đó.
Chắc chắn phải có người nào đó sẽ có cảm giác giống như nàng, người
mà không muốn diễn ra trận đấu với Ngài Rupert. Nàng muốn đến gặp
Christian nếu nàng có thể, nhưng từ phản ứng của anh ta với trận đấu của
Ngài Walker, anh ta sẽ không có tí cảm thông và chia sẻ nào cho những
hành động của nàng. Có rất ít khả năng anh ta sẽ có cùng suy nghĩ với một
người vợ. Lucy đứng bật dậy. Một người vợ. Ngài Rupert đã có gia đình.
Nếu nàng có thể giành được sự ủng hộ từ vợ của ông ta đứng về phía nàng,
có lẽ giữa hai người trong số họ, có thể dừng lại−
“Cô Lucy,” Pocket khóc, “cô không đến nếm thử bánh của Cook à?
Chúng rất ngon.”