với anh ta trong cái áo khoác bằng nhung xanh thẫm và bộ tóc giả xoăn tít
đã được rắc phấn và nói về cách để có thể trở nên giàu có với chiếc máy
bơm như đã nói lúc nãy.”
Lucy khụt khịt mũi.
“Ta đang đi bộ được khoảng ba trăm mét thì bị ba tên vô lại chặn
đường.”
“Ba?” Nàng hít sâu, có vẻ như rất chăm chú.
Thật phấn khởi làm sao.
“Ba tên.” Hắn cao giọng. “Ta có thể đánh lại hai tên. Nhưng nhiều hơn
thì ta thua chắc. Chúng lấy hết tất cả những gì có trên người ta, luôn cả máy
bơm, và đẩy ta vào tình trạng khỏa thân-hơn thế-còn bất tỉnh nữa. Chẳng
biết sau này mối quan hệ của bọn ta có thể bình thường sau cú sốc đó nữa.”
Nàng có vẻ ngạc nhiên. “Ngài không biết chúng là ai à?”
Simon đã nâng tay lên rồi sau đó lại hạ chúng xuống. “Thề trên danh dự.
Bây giờ, trừ phi là nàng nhận thấy một cái bơm có thể là nguyên nhân thu
hút sự chú ý của bọn cướp ở London, còn không, trong trường hợp này, ta
chắc chắn phải hỏi là liệu ta có được rời khỏi đây vào ban ngày sau khi đã
nhận được trang phục thích hợp không? Ta cũng cho rằng nàng sẽ phải
lượng thứ cho ta vì điều đó.” “Nếu tôi không cho phép thì sao?” Nàng nói
khẽ, phải cố gắng lắm mới không nghe nhầm với tiếng gió thổi.
Một lời cám dỗ thận trọng. Đủ để khiến hắn suýt bật cười. “Vậy, thưa
tiểu thư, tốt nhất cô không nên gọi tên ta nữa. Cái tên Simon Iddesleigh
chẳng gì hơn ngoài một mớ dài ngoằng, như tiếng gió thổi qua. Sớm thôi,
rồi ta sẽ biến mất để cô có thể tự do truy tố ta.”
Im lặng hồi lâu. Có lẽ tiếng gió thổi hơi mạnh thì phải.
Và nàng bật cười. Tiếng cười vui vẻ phát ra từ khuôn ngực đầy đặn của
nàng.
“Ngài thường quyến rũ phụ nữ ở London bằng mấy câu nói vớ vẩn đó à?
Nếu đúng như vậy thì hẳn là họ rất giỏi trong việc nhịn cười đấy.”
Simon cảm thấy thật khó nói ra. “Để ta cho nàng biết, trong xã hội
thượng lưu London, ta được xem là kẻ khá hài hước.” Lạy Chúa, nghe thật