chiêm ngưỡng mà thán phục. Và tâm hồn nàng…” Hắn liều tiến thêm một
bước nữa về phía nàng. “Tâm hồn nàng như một chiếc chuông ngân lên
những hồi chuông mượt mà, đằm thắm và chân thành.” Giọng hắn khàn
khàn, đến hắn cũng nhận ra như vậy, và hắn biết hắn đã bộc bạch quá
nhiều.
Một lọn tóc của nàng cọ vào cổ hắn. Hắn cứng người, tim đập loạn nhịp.
“Tôi chẳng hiểu ngài đang nói gì cả.” Nàng thì thầm.
“Có lẽ như vậy là đúng rồi.”
Nàng với tay lên, chạm nhẹ ngón tay vào gò má hắn. Hắn cảm thấy như
có ngàn con kiến bò từ đầu đến chân.
“Đôi khi tôi tưởng đã hiểu được ngài”, cô thì thầm, khiến hắn phải cố
gắng lắm mới nghe rõ. “ Đôi khi tôi nghĩ rằng mình đã hiểu ngài rất rõ, kể
từ khi ngài mở mắt, và trong lòng ngài có lẽ cũng hiểu tôi. Nhưng sau đó
ngài lại như đùa cợt, vờ như là kẻ ngốc, hay một kẻ phóng đãng, và rồi trốn
tránh. Tại sao ngài phải làm vậy?”
Hắn mở miệng định hét lên nỗi sợ hãi của mình hay một cái gì đó không
giống như vậy, thì có bóng người hiện ra ở khung cửa nhà bếp, và một vòng
tròn ánh sáng rọi ra khu vườn. “Búp bê của ta đâu rồi?”
Người cha hộ vệ của nàng.
Nàng quay lại, lóa mắt bởi ánh đèn từ nhà bếp. “Tôi phải vào đây. Chúc
ngài ngủ ngon.” Nàng rụt tay lại, và nó chạm qua môi hắn khi nàng quay
lưng đi.
Hắn lấy hơi để khỏi run giọng. “Chúc tiểu thư ngủ ngon.”
Nàng tiến về phía cửa nhà bếp, hòa vào ánh sáng. Cha nàng khoác tay
nàng, tay kia lần mò xem có gì phía trước không, và đóng cửa bếp lại.
Simon nhìn theo, và quyết định ở lại trong bóng đêm để tránh giáp mặt
Craddock-Hayes.
Và hắn đã chơi một trò chơi mà phần khó thuộc về mình.
“T-Tôi không tin ông!” Quincy James tiến nhanh tới chỗ cửa sổ phòng
làm việc của Rupert và lùi lại. “Chúng bảo với tôi là đầu hắn chảy máu,
chúng đâm một nhát từ sau lưng và bỏ mặc hắn ở đấy trần truồng cho chết
cóng. Làm thế nào hắn có thể sống sót được chứ?”