kiêu ngạo. “Hầu hết trong danh sách khách mời của các ông chủ lớn đều có
tên ta đấy.”
“Thật sao?”
Thật là ranh ma!
“Đúng, thật đấy.” Hắn không thể ngừng nói một cách lưu loát. Phải rồi,
điều đó sẽ gây ấn tượng với nàng. “Một bữa tiệc có mặt ta mới được coi là
mỹ mãn. Năm ngoái, một nữ công tước đã chết ngất khi biết tin ta không
thể tham dự bữa tiệc của bà ta đấy.”
“Tội nghiệp các quý cô ở London. Giờ không thấy ngài họ hẳn phải đau
khổ lắm.”
Hắn cau mày. Thắng rồi. “Thực ra-”
“Và họ vẫn sống mà không có ngài.” Tiếng cười vẫn hòa vào màn đêm.
“Mà cũng có thể là không. Có lẽ sự vắng mặt của ngài đã khiến họ phát ban
đến ngất xỉu cả rồi.”
“Ồ, thật là một thiên thần tàn nhẫn.”
“Sao lại gọi tôi như vậy? Ngài thường gọi các quý cô ở London như vậy
à?”
“Sao cơ, thiên thần?”
“Hẳn là vậy rồi.” Và hắn chợt nhận ra nàng ở gần hơn hắn nghĩ. Thực tế
là có thể chạm vào được.
“Không, chỉ có nàng ta mới gọi như vậy.” Hắn chạm một ngón vào má
nàng. Làn da thật ấm áp, ngay cả giữa đêm lạnh như thế này, và thật mềm.
Rồi nàng bước đi.
“Tôi chẳng tin.”
Những lời đó phát ra thật khó khăn làm sao? Hắn nhoẻn cười như một
con quỷ trong bóng đêm, nhưng không đáp lại nàng. Vì Chúa, hắn chỉ
muốn đơn giản là ôm lấy nàng, hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng, cảm
nhận từng hơi thở của nàng, cũng như khi khuôn ngực của nàng tựa lên
ngực hắn.
“Tại sao phải là thiên thần? Trông tôi đâu có đặc biệt như thế?”
“Nàng nhầm rồi. Đôi mày của nàng thẳng đuột, cặp môi cong nhẹ như
một vị thánh của thời Phục Hưng, ánh mắt tuyệt vời của nàng thật đáng để